Chương 2: Khoa cử hưng gia
Lâm thị và Trần thị, hai chị em dâu, trở về phòng riêng theo lệnh của bà bà, để giám sát chồng họ đọc sách. Thôi Hiện chờ đợi một kỳ thi mới cho phụ thân và đại bá, trong lòng tràn đầy sự tuyệt vọng.
Thôi Hiện nương nói: “Con dâu bây giờ bị nghén nặng, nhìn thấy thịt là thấy khó chịu.” Thôi Bá Sơn, đại bá của cô, liền đáp: “Nương nói đúng, con và đệ nhất định phải cố gắng thi đỗ, để nương sau này có thể ăn ngon mặc đẹp.”
Âm thanh đọc sách từ phòng bên truyền đến, Thôi lão thái thái nằm trên giường, ánh mắt u ám đầy nỗi đau xót. Bà cảm thấy thật tuyệt vọng, không biết khi nào con cái mới có thể thành công. Thôi Bá Sơn đột ngột thốt lên: “Nương tử, hãy đâm tôi cho tỉnh táo!”
Thái độ của mọi người đều rất căng thẳng. Họ phải chuẩn bị cho một khoa thi, mà không một ai trong gia đình đã thi đỗ sau nhiều năm cố gắng. Vào thời phong kiến, việc đảm bảo đủ cơm ăn đã là một điều may mắn, thôi thì không thể có yêu cầu gì nhiều hơn được.
Thôi Trọng Uyên cố gắng tập trung vào việc học, nhưng anh không thể tránh khỏi sự mệt mỏi, cảm giác buồn ngủ bao trùm. Hai chị em dâu cũng tỏ ra ưu tư, Lâm thị lặng lẽ vạch sợi chỉ dưới chân anh trong khi Thôi Trọng Uyên cố gắng tìm lại sự tập trung.
Trong lúc rảnh rỗi, người trong thôn thường dùng bông vải để may quần áo cho bản thân hoặc bán đi đổi lấy một chút tiền. Thôi Bá Sơn và Thôi Trọng Uyên nhóm lửa thắp đèn để cố gắng học bài. Dù thử thách của kỳ thi làm họ mệt mỏi, họ vẫn biết rằng đây là trọng trách mà mình phải gánh vác.
Thôi lão thái thái tâm huyết tìm mọi cách cải thiện bữa ăn cho con cháu. Bà quyết định từ ngày mai sẽ có thêm mấy trứng gà mỗi ngày, để tiếp thêm dinh dưỡng cho hai đứa con trai sắp thi. Thế nhưng, bữa ăn mà bà chuẩn bị chẳng có ai vui vẻ. Thực tế, món bánh ngô khô cứng cũng không hề dễ nuốt.
Thôi Hiện nằm trên giường, hai mắt khép chặt, tràn đầy sự tuyệt vọng trước cảnh nghèo khó của gia đình. Trong khi đó, các anh trai cô vẫn tiếp tục đọ sức với những kỳ thi mà họ đã thất bại suốt chín năm qua.
Chẳng bao lâu sau, bầu không khí trong nhà trở nên đầm ấm hơn khi bữa ăn được dọn ra. Sau bữa ăn, họ lại tập trung vào những bài học, với Thôi Hiện cảm thấy rất khắc nghiệt khi học thuộc lòng những kiến thức mà cô vừa thất bại.
Sau những tháng ngày khó khăn, các thành viên trong gia đình bàn luận về ước mơ về một tương lai tươi sáng hơn thông qua con đường khoa cử. Thôi lão thái thái, dù đã lớn tuổi, vẫn luôn ủng hộ các con cháu và không ngừng khích lệ họ cố gắng. Bà bộc bạch rằng bà tin tưởng vào tương lai của họ, rằng cả hai sẽ thi đỗ trong kỳ thi tới.
Trong những giấc mơ của mình, Thôi Hiện mong muốn có một cuộc sống khá giả hơn, không còn cảnh thiếu thốn như hiện tại. Cô hiểu rằng khoa cử không chỉ là một con đường để nâng cao vị thế xã hội mà còn đánh dấu hy vọng của cả gia đình vào một tương lai tốt đẹp hơn.
Thôi Hiện, một người đàn ông thông thái, đã trải qua hành trình xuyên việt về triều đại Đại Lương. Mặc dù đối mặt với hoàn cảnh khó khăn và sự chế giễu từ dân làng, hắn vẫn kiên cường tìm kiếm tri thức và sống cho gia đình. Những kỳ thi và mong muốn thành công của cha và chú làm nổi bật sự kỳ vọng trong gia đình nhưng cũng tạo áp lực lớn. Dù cuộc sống khốn khó, tinh thần học hỏi và quyết tâm của hắn không bị đánh bại.
Gia đình Thôi đau đáu về kỳ thi khoa cử sắp tới. Thôi Hiện và các thành viên khác đối mặt với áp lực học tập và sự mong mỏi cải thiện cuộc sống. Trong không khí căng thẳng, bữa ăn kém vui không thể che giấu nỗi tuyệt vọng. Dù kết quả thi trước đó không khả quan, Thôi lão thái thái vẫn động viên các con cháu kiên trì theo đuổi ước mơ, tin tưởng vào một tương lai tươi sáng hơn cho gia đình. Sự kỳ vọng vào khoa cử hơn bao giờ hết trở thành biểu tượng cho hy vọng của họ.
Lâm thịTrần ThịThôi HiệnThôi Bá SơnThôi Trọng UyênThôi lão thái thái