Trong bầu không khí căng thẳng, Quý Vũ Thiện cảm thấy như thể trái tim mình đang bị hàng ngàn lưỡi kiếm đâm xuyên. Giang Hàn đứng đối diện, ánh mắt lạnh lùng, không còn chút nhân nhượng nào. Hắn không chỉ thẳng thừng chỉ trích mà còn khẳng định rằng lòng dạ của hắn hẹp hòi, quyết tâm tra tấn những người xung quanh.

"Các ngươi có thể cứu Lâm Huyền hay không?" Quý Vũ Thiện hét lên, nhưng trong lòng lại rất bối rối. Trước mặt bao nhiêu người, nàng, tông chủ của Lăng Thiên tông, lại như một con mèo bị dồn vào đường cùng, không biết phải làm sao.

Những lời chỉ trích và trách móc từ mọi phía đổ về khiến nàng cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ ác mộng. Nàng liên tục nghĩ lại những năm tháng qua, những điều nàng đã làm cho Giang Hàn, nhưng giờ đây tất cả chỉ như nước đổ lá môn, không thể lấy lại.

Giang Hàn lạnh lùng nhếch môi: "Ngươi có thể im miệng không? Nếu không phải ngươi đã gây ra tất cả những chuyện này, chúng ta có lý do gì để giáo huấn hắn?" Hắn đã không còn là kẻ yếu ớt mà trước đây nữa.

Quý Vũ Thiện không thể chấp nhận thực tế này. Tất cả những người xung quanh đều hùa theo Giang Hàn, xem nàng như một đối tượng để chế nhạo. Nàng cảm thấy tức giận đến nghẹt thở, nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng giữ bình tĩnh. Họ đang muốn xem nàng như một con rối, định mệnh của bất kỳ kẻ nào chán ghét.

Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng: "Ngươi muốn bỏ mặc họ chịu đựng chứ? Nếu họ bị tổn thương, chính ngươi cũng sẽ không thoát khỏi trách nhiệm đâu!" Một trong những đồ đệ của nàng nổi giận, chỉ tay về phía Giang Hàn.

Giang Hàn mỉm cười, ánh mắt thoáng qua một tia đắc ý: "Các ngươi luôn muốn giáo dục ta, nhưng giờ đây chính ta mới là người quyết định số phận của các ngươi."

Quý Vũ Thiện cảm thấy như căn phòng đang bị siết chặt lại, không có lối thoát. Nàng không thể để mọi thứ đi quá xa. Nàng hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại để đưa ra quyết định sáng suốt. Giờ đây không chỉ là vấn đề của một mình nàng mà còn của những người khác, và nàng cần phải hành động.

"Giang Hàn, ta không biết ngươi đã thay đổi như thế nào, nhưng ta không thể để cho mọi người chịu khổ thêm nữa. Nếu ngươi vẫn còn chút lương tâm, hãy để bọn họ đi, ta sẽ chịu trách nhiệm cho hành động của mình." Giọng nói nàng trong trẻo, nhưng vẫn đầy quyết tâm.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người, sự im lặng bao trùm căn phòng. Giang Hàn đứng im, nhìn thẳng vào mắt nàng. Sự đối đầu giữa họ đã kéo dài quá lâu, nhưng liệu có ai trong cả hai có thể khuất phục được người kia?

Tóm tắt chương này:

Quý Vũ Thiện đứng trước áp lực từ Giang Hàn và những người xung quanh, cảm thấy như bị dồn vào đường cùng. Mặc dù bị chỉ trích và chế nhạo, nàng quyết tâm giữ bình tĩnh và không để mọi người chịu khổ thêm. Giang Hàn, giờ đây mạnh mẽ hơn, khẳng định quyền lực của mình, trong khi Quý Vũ Thiện hết sức nỗ lực để tìm ra giải pháp cho tình hình căng thẳng này. Cuộc đối đầu giữa họ đang lên tới đỉnh điểm, với quyết định của mỗi người sẽ ảnh hưởng tới số phận của nhiều người khác.

Tóm tắt chương trước:

Trong không khí đầy căng thẳng, Hạ Thiển Thiển tức giận chửi rủa Lâm Huyền, bất chấp những lời chỉ trích của hắn về việc họ là kẻ thù nham hiểm. Lâm Huyền, cơn thịnh nộ dâng trào, quyết tâm trở thành kẻ ích kỷ, không còn quan tâm đến cảm xúc của người khác. Cả hai đều thể hiện sự thất vọng và giận dữ với nhau, nhưng sự thật phũ phàng là họ đều đang chịu đau đớn và tổn thương bởi những mối quan hệ phức tạp này.

Nhân vật xuất hiện:

Quý Vũ ThiệnGiang HànLâm Huyền