Lâm Huyền đã hy sinh rất nhiều, nhiều đến mức mà chính nàng cũng không nhớ hết. Nàng không còn là cô bé đáng yêu, luôn đuổi theo sư tỷ như trước nữa; giờ đây, nàng đã trưởng thành, và có suy nghĩ của riêng mình.
Nàng muốn tạo dựng thanh thế lớn hơn, để Giang Hàn thấy được mọi nỗ lực của mình. Liễu Hàn Nguyệt không mất thời gian để nói nhảm, ngay khi Giang Hàn cất tiếng, đã lập tức thi triển trận pháp. Không cần tiền, hắn ném ra hàng trăm linh phù, tay cầm pháp quyết cuộn hút, từng đạo ánh sáng rực rỡ bắn lên cao, bao phủ cả Lăng Thiên tông trong khoảnh khắc.
"Chư vị, hãy cùng ta ra tay, nhanh chóng giải quyết tên tiểu nhân âm hiểm này, tuyệt đối không được nương tay!"
Áp lực vô hình của trận pháp đè nén, nhưng khí lực Ngũ Hành quanh người hắn đã chặn lại, khiến ai cũng không thể lại gần nửa bước. Lâm Huyền lạnh lùng nhìn, hỏi: "Nhị sư tỷ, ngươi thực sự muốn động thủ với ta sao?"
Hành động của nàng đã khiến không ít người trong lòng cảm thấy căng thẳng, tình thế căng thẳng sắp bắt đầu.
"Cái gì, sư đệ không biết điều! Chỉ còn sông..." Hạ Thiển Thiển dừng lại, rồi kêu lên: "Ha ha ha ha!"
Lục Tịnh Tuyết đột nhiên cười to, sau đó ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía Lâm Huyền, nói ra những lời đầy căm hận: "Hôm nay, một là để tự vệ, hai là để trừ hại cho thế gian, ba là để báo thù cho Giang sư đệ bị oan uổng suốt mười ba năm qua!"
Những suy nghĩ về số phận đang đến gần khiến Liễu Hàn Nguyệt cảm thấy hồi hộp, tay chân run rẩy.
"Quý tông chủ không muốn giết Lâm Huyền, cũng có thể dùng mạng Nam Cung Ly để đổi được nha, hai mạng đổi một mạng, rất công bằng." Nam Cung Ly nhíu chặt môi, cảm thấy điều này không ổn, "Nhưng hắn cũng là sư đệ của chúng ta..." Nàng không cách nào chấp nhận.
Lần này, nàng muốn thay đổi hoàn toàn vận mệnh kiếp trước, dẫn theo Lâm Huyền đến cầu xin Giang Hàn tha thứ.
"Ngươi là người của thế gia thương đạo, sao lại có thể nhân từ được như vậy? Thật sự là bị người bán mà còn muốn giúp người kiếm tiền. Ngươi tốt nhất nên nhớ hắn đã đối xử với ngươi ra sao. Hắn có thể muốn giết ngươi, ngươi còn muốn nhượng bộ hắn sao?" Quý Vũ Thiện tức giận đến mức run rẩy, cảm thấy phẫn nộ vì đồ đệ của mình, không thể ngồi yên mặc cho hắn chết.
Bây giờ, khi cơ hội báo thù đã đến, sao nàng có thể tùy tiện buông tha cho hắn? Những người tu vi cao nhất như sư tỷ, tuy đã cao khác, nhưng đều là cao thủ bên phía kia, không chỉ tu vi vững vàng mà còn được sư phụ truyền thụ pháp quyết, nếu nàng cũng xuất thủ, sẽ phải cẩn trọng hơn rất nhiều.
Hạ Thiển Thiển ngay sau đó đã sẵn sàng với pháp bảo phòng ngự, Nam Cung Ly và Thiệu Thanh Vận cũng lấy ra pháp bảo, mặc dù có chút không tình nguyện.
So với sự tức giận của Quý Vũ Thiện, không khí giữa đám đông đã dần biến thành chiến trường, ngột ngạt khiến người ta không thể thở nổi. Nàng đã muốn ra tay với Lâm Huyền từ lâu, nhưng lại do sư phụ ngăn cản, chưa bao giờ có cơ hội.
"Lục sư muội, sao ngươi còn nói những lời vô dụng với tên kia, hắn muốn lấy mạng ngươi, sao ngươi vẫn đắn đo?" Hạ Thiển Thiển không kiềm chế được mà mắng.
"Tại sao? Các người thực sự muốn làm như vậy sao? Giết Lâm Huyền có lợi ích gì cho các người? Sao các người lại vội vã muốn ra tay với hắn đến vậy?" Nàng không thể không hỏi.
"Sư tỷ, tại sao các người lại vô tình đến vậy? Ta chỉ muốn các người chết mà thôi, tại sao ngay cả điều đó cũng không được?" Mặc dù tu vi của nàng không cao, nhưng cơn tức giận của nàng rất mạnh mẽ.
Hôm nay là thời điểm nàng hồi phục trí nhớ từ kiếp trước, đây là bước ngoặt lớn nhất mà nàng phải đối mặt! Nhưng về phía hai người kia, lại không muốn tâm tư nhượng bộ, cứ như thế mà bùng nổ.
Một khi đã đến nước này, cả hai bên đều không còn đường lui. Nàng chỉ có thể tiếp tục. Nhưng nỗi khó chịu trong lòng lại trào dâng, là những hận thù mãnh liệt!
"Chư vị sư muội đừng do dự, Lâm Huyền đã muốn lấy mạng chúng ta, vậy hắn không còn là sư đệ của chúng ta nữa, mà là kẻ thù sinh tử!" Mặc Thu Sương quát lớn, ánh mắt đầy hận thù nhìn Lâm Huyền.
"Ta vừa mới ngưng kết Ngũ Hành đạo anh, cảnh giới có thể chưa vững, nhưng ngươi chỉ là một trận pháp sư, nếu ta muốn đối phó ngươi từ khoảng cách này, vẫn dễ dàng." Họ vẫn giữ tâm lý hung ác không khoan nhượng.
Thậm chí họ còn muốn lấy mạng của nàng để đổi lấy cơ hội sống cho một kẻ não cá vàng. Nàng không thể chấp nhận việc Nhị sư muội tự chủ, khiến tình huống trở nên căng thẳng, nhắc nhiều người bàn tán chế giễu Lăng Thiên tông.
"Hừ! Ngươi, kẻ không vượt qua thiên kiếp, dù có mạnh hơn cũng không có thể mạnh đến mức nào?" Lục Tịnh Tuyết hừ lạnh, ánh mắt thể hiện sự mâu thuẫn, nhưng rất nhanh chóng biến thành cơn giận.
Nàng đưa tay triệu hồi một viên băng châu màu lam, một cơn gió lạnh tỏa lan. Nhưng đến cuối cùng, nàng chỉ muốn tiêu diệt nàng ta!
Giang Hàn nhếch môi: "Lâm Huyền hại ta nhiều năm như vậy, ta giết hắn là để báo thù. Nàng không quan tâm đến những thứ thù hận, chỉ biết rằng Lâm Huyền đã phản bội nàng!"
Hắn có ba dạng ý cảnh, mặc dù chưa chuẩn bị cụ thể nhưng số phận cũng không thể bị sử dụng. Một kiểu lười biếng, cộng với ý cảnh Vãn Thu, đã đủ để hắn đứng ở thế bất bại.
Tên tiểu nhân âm hiểm này, đã hại họ không ít, khiến sư tỷ, sư muội, và cả sư phụ đều phải chịu thảm cảnh trong tay hắn.
"Kẻ này thực sự âm hiểm, đã lừa dối chúng ta nhiều năm rồi, chưa bao giờ lộ ra chân tướng, có thể thậm chí đã sử dụng một dạng bàng môn tà đạo."
"Nếu quý tông chủ nói không đúng, ta cũng không nói không nên ép ngươi giết Lâm Huyền. Ngươi là tiền bối, ta là tiểu bối làm sao dám bức bách?" Những người sống trong an nhàn, chưa bao giờ trải qua máu và sự khốn khó như sư tỷ, căn bản không phải là đối thủ của hắn.
"Ngươi hiện tại không nên coi hắn là sư đệ, hắn đã trở thành kẻ thù của ngươi, vẫn là oán thù sinh tử. Nếu ngươi muốn sống, hãy giao thanh kiếm cho ta!"
Vô tận sát cơ lúc này đang bủa vây, khiến đám người đứng đó run rẩy, toàn thân cảm thấy bất an, vội vã lùi lại.
"Ngươi chính là kẻ vong ân bội nghĩa! Ngươi dám phản bội ta, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi! Ta sẽ giết ngươi!" Hắn ôm lấy ngực, nỗi đau đớn khiến biểu cảm của hắn trở nên vặn vẹo.
"Kẻ hỗn xược, nói cái gì đổi một cái lấy hai cái, sao có thể chứ?"
"Ngươi, cái kẻ vô tình vô nghĩa, ta đã nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy mà ngươi lại không chút mặt mũi nào, trước mặt nhiều người như vậy, buộc ta phải giết Lâm Huyền!"
Lâm Huyền đối mặt với sự thù hận từ những người bạn cũ khi mối tình và quá khứ bị phơi bày. Giang Hàn cùng các sư muội chuẩn bị tấn công vì cho rằng Lâm Huyền đã phản bội. Áp lực và sự lo lắng kéo dài khi các nhân vật phải đối diện với số phận sắp xảy ra, tạo nên một bầu không khí căng thẳng. Quyết định giữa việc báo thù và lòng trung thành trở thành mấu chốt trong cuộc chiến giữa họ.
Quý Vũ Thiện đứng trước áp lực từ Giang Hàn và những người xung quanh, cảm thấy như bị dồn vào đường cùng. Mặc dù bị chỉ trích và chế nhạo, nàng quyết tâm giữ bình tĩnh và không để mọi người chịu khổ thêm. Giang Hàn, giờ đây mạnh mẽ hơn, khẳng định quyền lực của mình, trong khi Quý Vũ Thiện hết sức nỗ lực để tìm ra giải pháp cho tình hình căng thẳng này. Cuộc đối đầu giữa họ đang lên tới đỉnh điểm, với quyết định của mỗi người sẽ ảnh hưởng tới số phận của nhiều người khác.