Chương 167: Đỏ mặt thiếu nữ
Rõ ràng rằng loại bùn bẩn này không phải từ London, điều này không có gì phải nghi ngờ. Tuy nhiên, điều này cũng không phải là cái cớ để lơ là. Nàng nhìn về phía Sherlock, vẻ mặt lo lắng, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi. Dù cho nàng còn đang học ở năm thứ nhất, nhưng trong thâm tâm, nàng biết rằng trong một số lĩnh vực, kiến thức của mình cách xa Sherlock không bao xa.
Trên chiếc rương nhỏ mà nàng vừa đặt xuống bàn, có một huy chương kỷ niệm với hình ảnh kiến trúc của Quảng trường Grote ở Brussels và cối xay gió ở Hà Lan, một sự kết hợp tinh tế. Họ vừa đúng phải đi qua King's Road để về nhà. Sau một năm sống chung với Sherlock, nàng đã hiểu khá rõ về khả năng của hắn.
Chẳng mấy chốc, nàng lên giọng, giọng nói mang theo rõ ràng sự không hài lòng: “Có thể thấy, ngươi đã dọn dẹp chúng, nhưng không có sử dụng bất kỳ ma chú nào, cho nên vẫn để lại dấu vết.” Hắn bước chân chậm rãi đến gần Hermione và nói: “Làn da ngươi có màu đỏ, điều này chứng tỏ ngươi đã ở bên ngoài quá lâu. Nhưng dù thế nào, lúc này nàng vẫn bị Sherlock làm cho kinh ngạc.”
“Bởi vì ngươi vẫn chưa sử dụng ma chú thanh trừ, nên ta mới có thể dễ dàng đưa ra phán đoán.” Nói xong, nàng bắt đầu xem xét bản thân kỹ lưỡng. Sau khi trở về, họ đã không lập tức về nhà mà dự định ghé qua nhà Holmes trước.
Đó là một chuyến đi giữa cảng Antwerp của Bỉ và cảng Rotterdam của Hà Lan. Nàng ôm hai tay trước ngực và bước về phía trước, gương mặt hồng lên vì tức giận. “Ngươi nói cái gì?” Cùng lúc đó, Sherlock chỉ vào chiếc rương nhỏ vừa được nàng đặt xuống bàn: “Chỉ cần ở lại chỗ đó một lát, cho dù đã vài ngày trôi qua, cũng khó mà tiêu biến.”
Nhưng rất nhanh, sự chú ý của nàng lại bị câu nói tiếp theo của Sherlock thu hút. Dù Granger muốn phản đối, nhưng vì his bà xã và con gái đã đạt được sự nhất trí, hắn biết rằng phản đối của mình sẽ vô ích. Đó chỉ là trong nháy mắt mà thôi. “Bỉ hay Hà Lan?” Cuối cùng, nàng chấp nhận kết quả này, không còn lựa chọn nào khác.
“Thời điểm tức giận, nàng có thể đập chiếc rương xuống bàn phát ra tiếng vang. Đợi thêm một chút, khi Hermione không còn chịu đựng được cơn tức giận, Sherlock cuối cùng cũng buông dao xuống.”
“Sherlock, ta đang nói chuyện với ngươi đấy!” Nhưng thật tiếc là không có dấu hiệu nào cho thấy hắn đang để tâm. Granger phu nhân có nhiều điều muốn chia sẻ với Holmes phu nhân, nhưng nhìn thấy Sherlock như vậy, sự hứng khởi ban đầu về việc gặp lại bạn bè đã nhanh chóng biến mất.
Chiếc kỷ niệm chương này được làm bởi thương nhân địa phương để thu hút du khách, là một món quà lưu niệm cho những người đã đến đây. Giọng nàng chỉ như gió thoảng qua, không gây được ảnh hưởng gì đến hắn. Cứ như vậy, hai người cha, hai người mẹ và hai đứa trẻ đã tạo thành một cặp hoàn chỉnh.
“Sherlock, ngươi…” Hắn nói: “Hà Lan nổi tiếng với những cánh đồng hoa rộng lớn. Nhưng Hermione không ngờ rằng, vừa mới lên lầu, nàng đã chứng kiến cảnh tượng như vậy.”
Nàng cảm thấy mùi hương thanh hoa nhẹ nhàng, thật sự để lại ấn tượng sâu sắc. Không thể không nói rằng, yêu cầu về việc không thể sử dụng ma pháp bên ngoài trường học làm cho quá trình suy luận của hắn trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Trái lại, Sherlock vẫn tiếp tục công việc của mình, mặc dù hắn đang lắng nghe Hermione. “Ta thân yêu Hermione, lần này ngươi đi xa chắc hẳn thu hoạch được rất nhiều — theo ta thấy, ngươi đã đến Bỉ hoặc Hà Lan?” Hắn đã thu thập tất cả những thông tin này, và cho dù nàng không nói gì, hắn vẫn có thể kết luận rằng nàng đã đến một trong hai nơi đó.
Sherlock vẫn đang lau sạch vết máu trên dụng cụ của mình, đại diện cho việc đã gần đến nơi có biển cả và sông cạn, bị nước biển xối rửa làm cho muối bám lại. Hắn tiến lại gần Hermione, cúi đầu một chút, nhẹ nhàng ngửi hương thơm của nàng. Trong tình cảnh này, cả hai mẹ con quyết định ra đi trước đến nhà Holmes!
“Mặc dù đó là một câu hỏi, nhưng từ miệng Sherlock, giọng nói của hắn lại mang tính khẳng định. Cô vẫn còn nhiều điều chưa hiểu.”
“Chiếc rương này, mặc dù có vết xước, nhưng ta nhận ra. Lúc này, Sherlock đã sắp xếp gọn gàng mọi thứ.” Hắn cân nhắc kỹ từng vết tích trên người mình để đưa ra suy đoán. Hermione còn chưa nguôi giận, vô tình hỏi lại một câu.
Chuyến hè vừa mới bắt đầu, gia đình Granger đã đi du lịch nước ngoài. Còn trang phục, giày dép và hành lý của nàng… Tất cả đều cho hắn biết điều đó. Khi nghe thoáng qua, Hermione lập tức nguôi giận.
Sherlock dù đã nhận ra mặt nàng đỏ lên nhưng vẫn tiếp tục giải thích: “Tiếp theo, màu sắc của nó hơi đậm, còn có một chút cát sỏi.” Hắn vẫn không chú ý đến biểu cảm của nàng, thao tác trên tay không dừng lại.
Hắn nhẹ nhàng xoay cổ để làm giảm cảm giác khó chịu sau khi ngồi lâu, rồi đứng dậy, không nhanh không chậm nói: “Ngươi làm sao mà biết? Ta còn chưa nói gì về điều đó!” Động tác của hắn thanh thoát, vừa diễn đạt vừa tiện tay.
Động tác này làm mặt Hermione đỏ ửng, từ gương mặt lan ra đến tai. Khóe môi nàng hạ xuống, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm.
Hermione đang lo lắng trước sự lơ là của Sherlock khi đối mặt với một vấn đề phức tạp. Dù trải qua nhiều điều trong chuyến đi, cô vẫn không thể che giấu sự tức giận với cách làm việc của hắn. Mối quan hệ giữa họ tiếp tục căng thẳng khi Sherlock tập trung vào công việc, trong khi Hermione cảm thấy bị bỏ rơi. Một huy chương kỷ niệm gợi nhớ về chuyến hành trình đã hứa hẹn nhiều khám phá, nhưng cũng đặt ra những nghi vấn mà Hermione tìm kiếm câu trả lời.
Sherlock tập trung vào việc giải phẫu một con cóc, khám phá mối liên hệ giữa sinh vật này và ma dược. Trong lúc đó, Granger quan sát và cảm thấy chua xót khi thấy bạn bè xung quanh Sherlock, đặc biệt là mối quan hệ thân thiết của cậu với Hermione và Holmes. Khi mảnh ghép của khoa học và ma pháp kết hợp, một thế giới huyền bí mở ra, khiến cả bọn cảm thấy hứng thú và tò mò, dù Granger vẫn lo lắng về sự khác biệt giữa họ.