Có thể hiểu nổi không?
Một giây trước còn đang nghi ngờ bản thân, một giây sau đã tan biến, hiểu ra rồi. Diễn kịch cũng phải diễn cho trọn vẹn chứ nhỉ?
Xem ta như thằng ngốc à!
Yuichi lạnh lùng nhếch khóe mắt. Sự nhẫn nhịn sắp chạm ngưỡng giới hạn.
Ông già Ohnoki này thật sự coi ta như đồ ngốc mà lừa gạt. Khinh người quá mức...
"Senju kia, hiểu thì hiểu nhưng đàn ông phải dám làm dám chịu."
"Tất cả ninja làng ta đều chứng kiến rồi."
"Ngươi đối với cháu gái ta... khụ khụ..."
Ohnoki vẻ mặt "ngươi phải chịu trách nhiệm" nhìn chằm chằm Yuichi.
Yuichi trầm mặc giây lát mới lên tiếng:
"Ông muốn gì?"
Muốn gì ư?
Ohnoki còn có thể muốn gì nữa.
"Ngươi phải đính hôn với cháu gái ta!"
Nghe vậy Yuichi hiểu ra, lão già này không phải muốn dùng chuyện này uy hiếp mình để đòi nhẫn thuật hay bắt Konoha bồi thường.
Chỉ đơn giản là muốn kết thông gia.
Vì một chuyện nhỏ nhặt thế này mà lão già lại dàn cảnh tinh vi đến vậy.
Đóng gói cháu gái mình bỏ vào phòng người khác, đúng là ông nội mẫu mực. Tất cả chỉ vì lợi ích làng.
Bất quá nếu là hôn ước thì cũng tốt, Iwagakure sẽ tự khắc buộc chặt vào cỗ xe chiến tranh của ta.
"Hokage, ngươi chắc chắn sẽ đồng ý chứ?"
Thấy Yuichi chần chừ không đáp, Ohnoki sốt ruột. Thằng nhóc này không chịu nhận lời thì tính sao đây?
Danh tiếng cháu gái Kurotsuchi coi như tiêu tan. Đang lúc Ohnoki đau khổ thì khóe miệng Yuichi nhếch lên.
"Ta là Hokage, việc ta làm tự nhiên phải chịu trách nhiệm."
Nghe vậy Ohnoki thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vui sướng khôn xiết.
Bận rộn cả đêm, vật lộn mãi, lại còn ăn nhiều ớt đến toát mồ hôi nhễ nhại.
Lão chỉ muốn về tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon.
"Tốt! Nhưng ngươi phải viết khế ước cho ta."
Ohnoki sợ Yuichi trở mặt.
Yuichi giơ tay, Mộc Độn từ lòng bàn tay lan ra, mở ngăn kéo đầu giường lấy cuộn giấy trắng.
Cắn ngón trỏ, dùng máu viết bản hôn ước rồi ném cho Ohnoki:
"Giờ thì được chưa?"
Ohnoki sửng sốt.
Liếc nhìn bản hôn ước, bỗng thấy ngón tay Yuichi đang lành lại nhanh chóng.
"Tự hồi phục..."
"Không trách thằng nhóc này hồi chiều chẳng hề hấn gì..."
Ohnoki chợt nhớ lại vụ nổ kinh hoàng ban ngày.
Rõ ràng Yuichi không hề chặn vụ nổ mà nhờ năng lực hồi phục siêu phàm này. Phát hiện bất ngờ này khiến lão càng tin quyết định của mình là đúng. Kẻ nắm giữ Kekkei Tōta, Mộc Độn, lại thêm khả năng hồi phục kinh người.
Đúng là đối tượng đáng đầu tư sớm.
Vài năm nữa sẽ chẳng còn cơ hội đính hôn nữa.
"Quả nhiên không hổ là Hokage, lão phu không nhầm về ngươi. Vậy lão phu sẽ..."
"Đêm đã khuya, Tsuchikage đại nhân nên về nghỉ sớm đi!"
Ohnoki ngẩn người:
"Đương nhiên, nhưng lão phu muốn đưa Kurotsuchi..."
"Chuyện của chúng tôi không phiền ngài lo. Việc này cần gì ngài dạy bảo!"
"Hả?"
Ohnoki đỏ mặt.
Dạy cái khỉ gì!
"Lão phu chỉ muốn đưa Kurotsuchi..."
"Tsuchikage cứ về trước đi! Tôi sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo."
Yuichi nheo mắt cười:
"Ngài hiểu mà, tuổi trẻ bồng bột mà!"
Bồng bột?
Thằng nhóc này định...
Ohnoki mặt mày khó coi:
"Cũng... hiểu được, nhưng Kurotsuchi đang..."
"Trên người còn băng bó, vết thương dễ bị rách lắm."
"Tôi sẽ rất nhẹ nhàng, ngài đừng lo. Tôi giỏi y thuật, sẽ không làm Kurotsuchi đau đâu."
Hự!
Nhân lúc Ohnoki lúng túng, Yuichi đẩy lão ra ngoài rồi đóng sập cửa.
Dù thông gia không phải lựa chọn tồi nhưng bị Ohnoki dàn cảnh ép buộc, Yuichi không dễ dàng bỏ qua.
Ngoài cửa, Ohnoki cầm bản hôn ước đờ đẫn như tượng gỗ.
"Tiêu đời rồi..."
Kurotsuchi bị bỏ lại trong phòng Yuichi. Phải nghĩ cách đưa cô bé ra nhưng chính lão đã nói...
"Có thể hiểu được" giờ lại muốn cứu Kurotsuchi ra, khó thật.
Ohnoki bồn chồn hồi lâu.
"Nó không dám làm gì Kurotsuchi đâu!"
"Mới mười hai tuổi mà, được sao!"
Nhưng mười hai tuổi vẫn có thể!
Vấn đề không phải tuổi tác mà là thằng nhóc kia có ý đồ gì. Không thể yên tâm được.
Nhưng xông vào cũng không xong. Ohnoki loay hoay, vội chạy ra ngoài tìm vị trí quan sát.
Từ cửa sổ, lão thấy Yuichi đã kéo rèm nhưng đèn vẫn sáng.
Ohnoki dán mắt vào bóng đen trong phòng, thấy bóng người tiến đến chỗ Kurotsuchi.
Cởi áo ngủ của cô bé!
Ohnoki đỏ mắt:
"Tiểu tử... ngươi dám động vào cháu gái ta..."
Khi thấy đôi tay tội lỗi giơ lên, chakra trong người lão sôi sùng sục.
Nhưng thực tế, Yuichi chỉ đang kiểm tra vết thương.
Phương pháp trị liệu của Iwagakure quá đơn giản, dễ để lại sẹo.
Yuichi dùng dao xương tự chế bắt đầu phẫu thuật nhẹ cho Kurotsuchi. Nhưng với Ohnoki, hình bóng ấy mang ý nghĩa khác.
Thằng điên này không tha cả cô gái bất tỉnh! Đúng là thú vật!
Nhưng giờ can thiệp đã muộn. Gạo thành cơm rồi.
Ohnoki ngửa mặt lên trời 45 độ:
"Kurotsuchi..."
"Ông có lỗi với cháu..."
Sau mấy tiếng phẫu thuật, Yuichi mệt nhoài. Y thuật học từ Tsunade lần đầu được dùng đến.
Trong khi Yuichi mệt mỏi thì ngoài kia, Ohnoki còn mệt hơn gấp bội.
"Thằng nhóc này đúng là đồ biến thái..."
Trong chương 257, Yuichi phải đối mặt với Ohnoki, người yêu cầu anh đính hôn với cháu gái Kurotsuchi. Mặc dù ban đầu có chút do dự, Yuichi cuối cùng đồng ý để đảm bảo mối quan hệ giữa Konoha và Iwagakure. Ohnoki lo lắng khi thấy con gái mình bị bỏ lại với một cậu bé trẻ tuổi, nhưng Yuichi chỉ muốn chăm sóc và điều trị vết thương cho Kurotsuchi sau trận chiến. Chương truyện khắc họa những căng thẳng giữa các nhân vật và sự phát triển của tình cảm trong bối cảnh chính trị phức tạp.
Trong chương 256, Đệ Tam Tsuchikage hồi phục nhanh chóng nhờ thuật trị liệu của Yuichi. Sau đó, ông tổ chức một trận giao đấu với Yuichi để xoa dịu dân làng. Trong bữa tối, họ thảo luận về tham vọng của Yuichi, khiến Ōnoki có chút lo lắng nhưng cũng tìm thấy hợp lý. Tuy nhiên, tình huống bất ngờ xảy ra khi Yuichi phát hiện Kurotsuchi nằm trong phòng mình, dẫn đến một cuộc đối chất hài hước giữa hai nhân vật. Câu chuyện thể hiện mưu đồ của Ōnoki vì tương lai của làng, tạo ra nhiều tình huống gay cấn và đáng chú ý.