Một thanh niên có vẻ ngoài hơi đáng thương theo sau Lục Tiểu Bạch lên tiếng, nhắc đến Kim đường của Phi Linh môn. Ai cũng cảm thấy mình thật đặc biệt, bởi vì phúc lợi của Kim đường trong Phi Linh môn rõ ràng hơn rất nhiều so với các đường khác. Gia nhập Kim đường là lựa chọn hàng đầu của không ít đệ tử mới tham gia Phi Linh môn.

- Đừng có nhiều lời như vậy!

Lục Tiểu Bạch quay đầu trừng mắt nhìn đệ tử vừa nói, nhưng trong ánh mắt lại có chút tán thưởng. Hắn nghĩ rằng đệ tử này thật thông minh, có thể sẽ được trọng dụng trong tương lai.

- Đệ tử này thật nhiều miệng!

Đệ tử kia thấy ánh mắt đường chủ, không hề sợ hãi mà thầm vui sướng. Dù ngoài miệng nhận sai nhưng trong lòng rất vui, nếu đường chủ thật sự trách mắng hắn, thì xem như có thể làm rạng rỡ tổ tông.

- Thật không ngờ Lục đường chủ có mối quan hệ như vậy với quý chưởng môn, đây là lần đầu tiên tôi biết được. Nghe nói quý chưởng môn còn trẻ tuổi, không nghĩ rằng đó lại là sự thật.

Nữ tử hơi kinh ngạc nói.

- Đúng vậy, tuổi của công tử cũng gần với tôi, nhưng đã có tu vi Vũ Suất, đúng là nhân tài kiệt xuất mà tôi từng gặp.

Lục Tiểu Bạch tự hào đáp.

- Nhân tài kiệt xuất là có ý gì?

Nữ tử nghi vấn hỏi.

- Công tử nhà tôi nói, nhân tài kiệt xuất có nghĩa là anh tài, suất sắc.

Lục Tiểu Bạch đắc ý giải thích.

- Lục đường chủ, cũng là nhân tài kiệt xuất nhé!

Nữ tử mỉm cười trả lời.

- Cô Lưu khách quá khen!

Lục Tiểu Bạch cười tươi nói.

- Lục đường chủ, phiền ngươi dẫn ta đến gặp quý chưởng môn. Thật sự rất phiền phức, nhưng ngày nào đó ta sẽ tổ chức chào mừng, mời Lục đường chủ tham gia, rất cảm ơn Lục đường chủ!

Lão giả nói.

- Việc của cô Lưu đương nhiên tôi muốn giúp đỡ. Ngày nào đó tôi nhất định sẽ ghé thăm quý phủ, không biết Lưu cô có vinh hạnh chào đón không?

Lục Tiểu Bạch nói, ánh mắt lướt qua nữ tử xinh đẹp.

- Lục đường chủ sao lại nói vậy, nếu đường chủ muốn đến Lưu gia, đó chính là vinh hạnh của Lưu gia, đương nhiên rất hoan nghênh.

Nữ tử cười nói. Ngay lập tức cô tiếp lời:

- Lục đường chủ, Lưu gia còn phải nhờ ngài nói tốt vài câu trước mặt quý chưởng môn mới được, đến lúc đó Lưu gia nhất định sẽ không quên ân tình của Lục đường chủ.

- Đừng lo, cô Lưu. Chuyện này hẳn không thành vấn đề, Phi Linh môn đã thu nhận Dao Hải thành, cũng cần có người cùng hợp tác. Chỉ cần điều kiện của Lưu gia đủ, sẽ không có gì trở ngại.

Lục Tiểu Bạch nghiêm túc nói, không hề hứa hẹn qua loa.

- Dù sao tất cả cũng phải dựa vào Lục đường chủ giúp đỡ, về phần điều kiện của Phi Linh môn, Lưu gia hoàn toàn có thể đáp ứng, tuyệt đối là thành ý.

Nữ tử nói.

Trong đại điện, Hoa Mãn Lâu, Âu Dương Lãnh Tật cùng một vài hộ pháp chấp sự đang ngồi nghe báo cáo. Lục Thiếu Du đã nắm rõ tình hình, ba ngày trước, có tới mười ba ngàn người của Thương Sơn môn đã tử vong, còn một vạn hai ngàn người đầu hàng, bên cạnh đó còn có vài ngàn đệ tử lợi dụng sự hỗn loạn mà bỏ chạy.

Đối với đệ tử của Phi Linh môn, trong trận đại chiến ba ngày trước đã có vài trăm người chết, hơn ngàn người bị thương nặng, còn số bị thương nhẹ thì nhiều không kể siết, bên cạnh đó có hàng chục yêu thú bị tiêu diệt.

Dù Lục Thiếu Du rất đau lòng, nhưng cũng không biết làm sao, trong chiến tranh, việc tự tổn hại một ngàn người của mình, một phần rất lớn là điều không thể tránh khỏi. Đối với tổn thất của Thương Sơn môn mà nói, đây rõ ràng là một thắng lợi.

Hiện tại, những đệ tử của Thương Sơn môn đầu hàng đã nằm trong sự kiểm soát của Hình đường, trong số đó có sáu người có tu vi Vũ Suất, người mạnh nhất đạt cấp bảy, cùng với hơn mười Vũ tướng, trong khi đệ tử chỉ đạt trình độ Vũ sư và võ đồ.

Đương nhiên, Thương Sơn môn không chỉ có số người này, đây chỉ là ba vạn đệ tử bị lưu lại, trong năm đại thành và nhiều trấn nhỏ đều có đệ tử của Thương Sơn môn. Một khi cộng lại, con số có thể vượt quá ba mươi vạn. Ba vạn người bị diệt chính là lực lượng trung kiên. Kể từ khi Thương Sơn môn bị vây, không ít cao thủ trong môn phái từ khắp nơi đã quay về để bảo vệ.

Lục Thiếu Du suy ngẫm, quyết định đổi tên Thương Sơn môn thành Thương Sơn phân đà và giao cho Hoa Mãn Lâu trấn giữ. Hiện tại, hắn vẫn chưa chọn lựa được người thích hợp để ở lại đây.

- Khởi bẩm chưởng môn, người của Lưu gia ở Dao Hải thành muốn đến gặp chưởng môn!

Một đệ tử tiến vào đại điện bẩm báo.

- Lưu gia, là ai?

Lục Thiếu Du chuyển ánh mắt, trong lòng tự hỏi không biết có phải là Lưu gia Lưu Uyển không.

- Người tự xưng là gia chủ Lưu gia, Lưu Đỉnh, nhưng họ đi cùng với Lục đường chủ.

Đệ tử trả lời.

- Thật sự là Lưu gia!

Lục Thiếu Du nhíu mày, tự hỏi tại sao Tiểu Bạch lại đi cùng người của Lưu gia.

- Cho họ vào!

Lục Thiếu Du nói.

- Chưởng môn, ngươi có quen biết Lưu gia Dao Hải thành không?

Bạch Oánh thấy nét mặt của Lục Thiếu Du liền hỏi.

- Có thể nói là quen, Lưu gia là một trong ba đại gia tộc tại Dao Hải thành, thế lực không nhỏ. Gia chủ có tên là Lưu Đỉnh, còn là một Vũ Suất nhất trọng.

Lục Thiếu Du đáp.

- Vậy chắc là Lưu gia đến đây để quy phục, điều này có phần thú vị. Chắc hẳn khi nghe tin Thương Sơn môn bị tiêu diệt, họ lập tức khởi hành tới đây.

Bạch Oánh cười nói.

Cô vừa dứt lời, ba người từ bên ngoài bước vào.

- Bái kiến công tử, chào Đông Cung phụng, Bạch cung phụng.

Lục Tiểu Bạch vào đại điện liền hành lễ.

- Lưu gia Dao Hải thành, Lưu Đỉnh (cô Lưu Uyển) xin gặp Lục chưởng môn, cùng chư vị cung phụng và trưởng lão.

Lão giả và nữ tử cùng hành lễ, thậm chí không dám ngẩng đầu.

- Công tử, Lưu gia là một trong ba đại gia tộc của Dao Hải thành. Lần này chúng ta muốn hợp tác với Phi Linh môn, nhưng tôi không thể tự mình quyết định, vì vậy dẫn đám người này đến để công tử quyết định.

Lục Tiểu Bạch nói.

Ánh mắt Lục Thiếu Du chăm chú nhìn Lục Tiểu Bạch, rất nghi hoặc, hôm nay thấy hắn mặc một chiếc cẩm bào mới tinh, thật không giống với phong cách của hắn, vì từ trước đến nay Lục Tiểu Bạch không mấy khi chú ý đến cách ăn mặc.

- Lục Tiểu Bạch, có vẻ như công việc ở Dao Hải thành không ít, ngươi còn có thời gian tới đây, chắc hẳn là có chuyện gì đặc biệt?

Ánh mắt Lục Thiếu Du chuyển sang nữ tử, âm thầm cười, suy đoán rằng Lục Tiểu Bạch liệu có phải đã động lòng với Lưu Uyển không. Điều này giống như hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, nhưng hoa tươi cũng cần dinh dưỡng từ phân trâu.

- Công tử, điều này là quan trọng, ở Dao Hải thành còn có Lưu Nhất Thủ và Lộc Sơn phụng, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Lục Tiểu Bạch trả lời, ánh mắt có chút chột dạ.

Giờ này, nghe thấy âm thanh từ chủ vị, nữ tử bỗng nhiên nhíu mày, cảm thấy nghi hoặc, không kìm được đã lén nhìn lên, ánh mắt lập tức dừng lại nơi một người đàn ông mặc áo thanh y ngồi ở phía trước.

- Lưu gia chủ, Lưu tiểu thư, chúng ta lại có cơ hội gặp mặt!

Lục Thiếu Du liếc nhìn Lục Tiểu Bạch, sau đó nhìn về hai người còn lại, khẽ mỉm cười nói.

Ánh mắt Lưu Uyển bật ngạc nhiên, giờ phút này cũng mở miệng, thật lâu sau mới hốt hoảng nói:

- Lục công tử, tại sao ngươi lại ở đây?

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Lục Tiểu Bạch dẫn đầu một nhóm từ Lưu gia đến gặp Lục Thiếu Du, chưởng môn của Phi Linh môn, nhằm thương thảo hợp tác. Câu chuyện xoay quanh sự ghen tị và khâm phục giữa các nhân vật, đặc biệt là mối quan hệ giữa Lục Tiểu Bạch và Lưu Uyển. Lục Thiếu Du cũng phát hiện ra sự đặc biệt trong mối quan hệ của Lục Tiểu Bạch và Lưu Uyển. Sự căng thẳng về tình hình chiến tranh trước đó giữa Thương Sơn môn và Phi Linh môn cũng được đề cập, với các mất mát đáng kể và những lo ngại về tương lai của hai gia tộc.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Lục Thiếu Du và nhóm của Hoa Mãn Lâu đã hoàn tất việc kiểm kê tài sản sau một trận đại chiến tại Thương Sơn môn, nơi đã bị tiêu diệt bởi liên minh Linh Thiên môn và Phi Linh môn. Bất chấp sự hỗn loạn ban đầu, niềm vui hiện rõ trên gương mặt các đệ tử khi nhận được tài sản quý giá. Lục Thiếu Du kiểm tra các vật phẩm trong trữ vật giới chỉ và cảm thấy hài lòng với những vũ kỹ và đan dược thu được. Tại đỉnh Thương Sơn môn, Lục Thiếu Du và Bạch Linh đã có những suy tư sâu sắc về võ đạo và tương lai, đồng thời nhận thấy mối đe dọa từ Linh Vũ giới. Cuối chương, việc gia tăng quyền lực trong Phi Linh môn cũng được nhấn mạnh, mở ra nhiều khả năng cho tương lai kỳ thú của các nhân vật.