Hội Bốn Tộc

Huyền Vũ nói:

- Hôm nay trong tộc xảy ra một chuyện lớn, vô cùng náo nhiệt.

- Ta cũng cảm nhận được một chút động tĩnh, có chuyện gì vậy?

Giọng nói trong thạch thất lại vang lên, hỏi.

Huyền Vũ đáp:

- Tộc trưởng Cửu Vĩ Yêu Hồ mới nhất đã dẫn theo một số người xông vào tộc. Hai người trong số họ đã gây thương tích cho hơn hai trăm người trong Hộ pháp đoàn. Hơn mười Hộ pháp bát giai bị trọng thương. Đại Hộ pháp cũng bị đạp đổ, cuối cùng Huyền Kình và Huyền Doanh ra tay cũng không làm gì được hai người đó. Trong tộc đã bị hai người đó làm náo loạn.

- Là tộc trưởng mới nhất của Cửu Vĩ Yêu Hồ sao? Quan hệ giữa Cửu Vĩ Yêu Hồ và Huyền Vũ Hoàng tộc chúng ta cũng không kém, cũng không đến mức đại náo trong Huyền Vũ Hoàng tộc chúng ta chứ?

Giọng nói trong thạch thất tỏ ra nghi ngờ.

- Nhị ca, đây cũng không phải là người của Huyền Vũ Hoàng tộc.

Huyền Vũ nói.

- Vậy thì thật kỳ quái. Còn ai dám làm càn trong tộc ta như vậy nữa?

Giọng nói trong thạch thất càng lúc càng nghi ngờ.

Huyền Vũ từ từ nói:

- Là Tiểu Long, còn có Lục Thiếu Du nữa.

- Cái gì?

Người trong thạch thất nghe vậy, giọng nói lập tức run rẩy nói:

- Tam đệ, đệ nói thật sao?

- Đương nhiên là thật, hiện tại bên ngoài vô cùng náo nhiệt.

Huyền Vũ cười khổ nói.

- Vậy hiện tại Tiểu Long đang ở đâu? Người trong tộc có làm gì nó không?

Người trong thạch thất gấp gáp hỏi.

- Những trưởng lão kia rất muốn bắt Tiểu gia hỏa, thế nhưng hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.

Huyền Vũ nói.

- Tam đệ, đệ mau nói rõ một chút.

- Đại ca cứ yên tâm, không cần vội.

Huyền Vũ nói...

Trong sơn mạch xanh ngát một màu. Trước Hạp Cốc, Đại Hộ pháp nói với hơn mười người có tu vi thất giai:

- Trông chừng cho ta, một khi có động tĩnh lập tức thông báo.

- Vâng, Đại Hộ pháp.

Hơn mười người này cung kính đáp.

Trong vùng biển bao la, mênh mông. Thỉnh thoảng thấy một ít điểm nhỏ phía xa.

Hoàng hôn, mặt biển rộng lớn cũng bị ánh trời chiều nhuộm đỏ. Thời gian trôi chậm rãi. Mặt trời từ từ lặn xuống phía biển.

Trong hải vực vô tận, đêm tối vô cùng yên ắng. Chẳng biết từ khi nào có một vầng trăng sáng đã treo trên bầu trời xanh. Ánh trăng chiếu sáng mặt nước tạo thành ánh sáng màu xanh.

Tại một nơi nào đó, lúc này đã là cuối thu đầu đông, thế nhưng xung quanh vẫn là một mảnh xanh biếc.

Trong một đình viện tĩnh lặng có một thân ảnh xinh đẹp đứng đó. Thân ảnh xinh đẹp uyển chuyển, bộ cung trang màu hồng bao phủ thân thể mềm mại, lấp lánh. Da thịt trắng như tuyết. Trên khuôn mặt tinh xảo tỏa ra khí tức vũ mỹ, hấp dẫn. Đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp kia vô cùng động lòng người.

Mà trong ánh mắt động lòng người của nữ nhân này có vài phần sầu lo.

"Sưu sưu."

Trước không trung, hai tiếng xé gió vang lên. Ánh mắt thân ảnh xinh đẹp này thu lại, nhìn về phía trước rồi nói:

- Hai vị sư tỷ Kính Hoa, Thủy Nguyệt, hai tỷ sao lại tới đây?

- Chẳng lẽ chúng ta tới thăm mà sư muội cũng không vui sao?

Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên. Trong nháy mắt có hai đạo thân ảnh xuất hiện trên không trung. Thân ảnh xinh đẹp lóe lên rồi đáp xuống đình viện.

Người tới chính là hai người Kính Hoa, Thủy Nguyệt. Kính Hoa mặc một bộ cung trang màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp. Tóc được buộc lại, khí chất xuất trần.

Thủy Nguyệt mặc một bộ váy dài, trên vai có một dải lụa mỏng, có vẻ ôn nhu. Trên không mặt không có một chút phấn son nào, tuy rằng mộc mạc thế nhưng lại tỏa ra vẻ ưu nhã.

- Sư muội không dám. Muội hoan nghênh còn không kịp mà.

Mộ Dung Lan Lan mỉm cười, thanh âm mang theo ba phần kiều mỹ.

- Huyền Linh Chân Kinh của sư muội dường như lại có tiến bộ. Chúc mừng muội.

Kính Hoa nhìn Mộ Dung Lan Lan, cảm nhận khí tức trên người sư muội lập tức cảm thấy ngoài ý muốn. Thực lực của sư muội nàng không ngờ lại tiến bộ nhanh như vậy.

- Chỉ có chút tiến bộ mà thôi.

Mộ Dung Lan Lan mỉm cười nói, dường như bởi vì tu luyện Huyền Linh Chân Kinh nên nụ cười của nàng cũng mang theo sự vũ mỹ giống như trời sinh. Sợ rằng người bình thường nhìn thấy nụ cười này trong lúc bất tri bất giác sẽ bị hấp dẫn.

Thủy Nguyệt nhìn Mộ Dung Lan Lan nói:

- Sư muội, muội đang cố ý chờ chúng ta đúng không?

- Thủy Nguyệt sư tỷ quả nhiên nhạy bén, chuyện gì cũng không giấu được tỷ.

Hai mắt Mộ Dung Lan Lan sáng lên, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

- Chúng ta vừa mới từ Cổ Vực trở về.

Kính Hoa lại nói:

- Cũng đã gặp được Kinh Vân.

- Sư tỷ, hiện tại Kinh Vân thế nào rồi?

Mộ Dung Lan Lan lập tức kéo tay hai người Kính Hoa, Thủy Nguyệt rồi hỏi.

- Sư muội, muội không cần lo lắng. Có La Lan thị sủng ái nó như thế, nó sống vô cùng tốt. So với lần trước cũng cao hơn không ít, ngày càng thông minh.

Thủy Nguyệt nói.

- Đâu chỉ có vậy, tiểu gia hỏa kia vô cùng ranh mãnh. Mấy trưởng lão, Hộ pháp các phái khác tới Phi Linh môn đều không thoát khỏi tay của tiểu gia hỏa kia.

Kính Hoa cười nói.

- Thật sao?

Mộ Dung Lan Lan mỉm cười, tuy rằng không được nhìn thấy, thế nhưng nghe thấy hai vị sư tỷ nói vậy, trong đầu cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng nghịch ngợm, đáng yêu của tiểu gia hỏa kia.

Một lát sau, nhìn Kính Hoa, Thủy Nguyệt rời khỏi. Mộ Dung Lan Lan nhìn vầng trăng sáng trên trời, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.

Thế nhưng ngay lập tức Mộ Dung Lan Lan lại thở dài, càng nghĩ tới lời nói của hai vị sư tỷ về tiểu gia hỏa, trong lòng lại càng nhớ nhung, càng đau lòng. Mỗi một lần nhớ tới nó, trong lòng đều cảm thấy đau đớn. Mọi người đều nói mẫu tử liên một khúc ruột, lúc này nàng mới hiểu được lời nói này là thật.

- Aiyy.

Mộ Dung Lan Lan khẽ thở dài, trong lòng ngàn vạn lần không nỡ. Thế nhưng không thể không cố nhịn chia ly. Ít nhất hiện tại nàng cũng biết rõ tung tích của nhi tử, đây đã là chuyện không dễ dàng rồi.

- Chẳng lẽ đều là ý trời sao?

Nhớ tới khi trước từ trong miệng hai vị sư tỷ Kính Hoa, Thủy Nguyệt biết được cốt nhục của mình ở trong Phi Linh môn, còn bái Lục Thiếu Du làm sư phụ, được La Lan thị sủng ái. Mộ Dung Lan Lan không khỏi thầm than một tiếng, không ngờ tất cả lại trùng hợp như vậy. Trùng hợp tới mức không thể tưởng tượng được.

- Có lẽ chàng còn chưa biết tất cả những chuyện này. Ít nhất con cũng đang ở bên cạnh chàng.

Mộ Dung Lan Lan thì thào nói, nghĩ tới thân ảnh màu xanh kia, hàm răng cắn mạnh vào bờ môi đỏ mọng, tạo thành vết máu nhàn nhạt.

Thời gian trôi qua như cát chảy. Trong Thiên Trụ giới thời gian càng thêm nhanh chóng. Trong nháy mắt thời gian trong Thiên Trụ giới đã trôi qua một tháng.

Tất cả mọi người đều đang chữa thương, sắc mặt bắt đầu hồng nhuận hơn không ít. Khuôn mặt trắng bệch của Lục Thiếu Du lúc này cũng đã khôi phục vẻ hồng nhuận. Tuy rằng có Bất Diệt Huyền Thể cùng Âm Dương Linh Vũ Quyết trên người, thương thế khôi phục cực nhanh. Thế nhưng bởi vì thương thế không nhẹ nên cũng mất khá nhiều thời gian.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Huyền Vũ báo cáo về sự náo loạn trong tộc do tộc trưởng Cửu Vĩ Yêu Hồ dẫn đầu, gây thương tích cho nhiều thành viên trong Hộ pháp đoàn. Tiểu Long và Lục Thiếu Du đã tham gia vào cuộc ẩu đả. Đồng thời, Mộ Dung Lan Lan gặp gỡ hai sư tỷ Kính Hoa và Thủy Nguyệt, bàn về tình hình của Kinh Vân. Mặc dù cảm thấy đau lòng vì nhớ con, Lan Lan cũng thấu hiểu nỗi lòng của một người mẹ và những khó khăn trong cuộc sống của họ.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện xoay quanh xung đột trong Huyền Vũ hoàng tộc liên quan đến một tiểu gia hỏa có thiên phú Yêu Hoàng khí thiên cấp. Huyền Vũ, tộc trưởng, bênh vực tiểu gia hỏa, nhấn mạnh khả năng nhận truyền thừa của cậu. Các trưởng lão lo ngại về huyết mạch của cậu nhưng Huyền Vũ khẳng định quyền lợi của cậu. Trong khi đó, Tiểu Long quyết định đối mặt với thử thách trong không gian lạ và bị cuốn vào một cơn sóng đen, dẫn đến những rắc rối khác trong tộc. Sự căng thẳng gia tăng khi các lãnh đạo tranh cãi về tương lai của tiểu gia hỏa và đại hội trưởng lão sắp tới.