Trong đình viện, Dương Quá nói:

– Ta đã ở bên tỷ tỷ, chỉ trong phút chốc mà đã hơn hai mươi năm trôi qua. Chúng ta sống bên nhau rất hạnh phúc, ta cũng chưa bao giờ biết rằng tỷ ấy là Nhị công chúa của Thanh Long Hoàng tộc. Đã quen ở bên nhau như vậy, hồi bé, ta cũng từng hỏi tỷ ấy rằng chúng ta có thể mãi mãi ở cạnh nhau không, lúc đó tỷ ấy bảo có. Nhưng sau này ta nhận ra mỗi lần hỏi, tỷ ấy đều có vẻ tránh né điều gì đó.

Trong thạch thất, Long Yên nói:

– Có một lần, hắn hỏi muội có thể vĩnh viễn ở bên hắn không, lúc đó muội mới nhận ra mình cần phải rời đi. Nhưng khi thấy hắn như vậy, muội lại không nỡ, không thể thuyết phục bản thân rời khỏi.

– Đại ca, giữa huynh và Nhị công chúa Long Yên có tình cảm gì không?

Ánh mắt Lục Tâm Đồng ánh lên, hỏi.

– Ban đầu ta cũng không nhận ra.

Dương Quá nhìn Lục Tâm Đồng, do dự một chút rồi nói:

– Cho đến một ngày khi tỷ tỷ đang nghỉ ngơi, ta nhìn thấy và không thể kiểm soát được ý muốn hôn tỷ ấy. Tỷ ấy mở mắt ra, không nói gì. Nhưng hôm sau thì tỷ ấy rời đi, biến mất không dấu vết. Ta tìm mãi cũng không thấy. Đến lúc đó ta mới hiểu rằng mình không thể mất tỷ ấy, không thể sống thiếu tỷ ấy. Từ lúc đó, tỷ ấy đã cư ngụ trong lòng ta. Sau này, ta lên đường đến Bình Nham đảo, rồi mới gặp hai người.

Trong thạch thất, Long Yên nhìn Long Bích Hàm, do dự một chút rồi nói:

– Mãi cho đến một ngày hắn hôn muội. Không ngờ trái tim muội lại đập nhanh, lúc đó muội mới nhận ra rằng mình đã không còn xem hắn là một đứa trẻ nữa.

Ngừng một chút, Long Yên than thở rồi tiếp:

– Muội biết rõ mình phải đi, ngay hôm sau muội rời khỏi hắn. Nhưng vẫn ở gần đó, hắn cũng không biết muội ở xung quanh. Khi thấy hắn điên cuồng gọi tên muội, giống như phát điên đi tìm, lúc đó muội mới biết hắn không thể sống thiếu muội. Trong lòng muội cũng có chút đau đớn, nhiều lần muốn xuất hiện nhưng đều lẩn tránh. Muội chỉ có thể bám theo hắn một thời gian, sợ hắn gặp chuyện không hay. Mãi đến khi hắn gặp Lục Thiếu Du và đến Vân Dương Tông, muội mới biến mất.

– Ai, nghiệt duyên a.

Long Bích Hàm nói, trong mắt hiện lên sự bất đắc dĩ.

– Khi hắn tới Vân Dương Tông, muội mới trở về tộc, mới biết chuyện trong tộc. Tỷ và Huyền Hạo tỷ phu gây ra chuyện động trời như vậy, sau đó tỷ lại nhờ muội tìm Tiểu Long. Một lần nữa muội lại rời tộc, và nhớ rằng bên người Lục Thiếu Du có một Tiểu Long, với khí tức của Thanh Long Hoàng tộc. Muội đã thấy kỳ lạ, rồi cứu bọn họ một lần. Lúc đó, muội đã giả vờ không biết hắn, cứ nghĩ rằng sẽ như vậy mà qua đi, coi như chưa bao giờ gặp mặt. Không ngờ hắn lại tới tộc chúng ta.

Long Yên nhẹ nhàng nói, nói xong, trong đôi mắt xinh đẹp có chút chua xót.

– Nghiệt duyên.

Long Bích Hàm gật đầu nói:

– Nếu hắn là bất luận tộc nhân nào trong Tứ đại Thú Hoàng tộc thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Dù là thú tộc bình thường cũng có cơ hội. Nhưng lần này lại là nhân loại. Sau này muội định thế nào?

– Đại ca, nếu huynh gây náo động trong Thanh Long Hoàng tộc, Long Yên mới nhận ra huynh, rồi sau đó thì sao?

Lục Thiếu Du hỏi Dương Quá.

– Có Kim Huyền thúc ở đây, người trong Thanh Long Hoàng tộc không dám làm khó ta. Chỉ có điều ta và Long Yên bị tách ra. Ngay từ đầu ta đã kiên quyết không đồng ý, nhiều lần muốn làm ầm lên. Nhưng Kim Huyền thúc đã giảng giải cho ta không ít. Dù ta có ở bên Long Yên thì cũng sao? Dù tỷ ấy theo ta thì thế nào? Dù sao ta vẫn là nhân loại, tỷ ấy là Long tộc, lại còn là Nhị công chúa của Thanh Long Hoàng tộc. Đi theo ta tỷ ấy sẽ mãi mãi phải rời bỏ Thanh Long Hoàng tộc và phải tránh ánh mắt khinh thường của mọi người. Đệ nói xem, có phải ta quá ích kỷ không? Ta không muốn quấy rầy tỷ ấy. Tỷ ấy vẫn là Nhị công chúa của Thanh Long Hoàng tộc.

Dương Quá nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt có chút chua xót nói:

– Nhị đệ, ta không thể ích kỷ như vậy, nên ta không thể tiếp tục làm phiền tỷ ấy.

Trong thạch thất, Long Yên nói:

– Muội là Long tộc, hắn là nhân loại, hắn không rời khỏi muội, muội cũng không nỡ rời khỏi hắn thì sao? Dù sao hắn cũng chỉ là nhân loại, muội không thể làm gì cho hắn. Có một ngày nào đó hắn sẽ hiểu ra, sau này chỉ có thể tìm một nữ tử nhân loại, cũng chỉ có thể cắt đứt ý niệm này trong đầu.

Long Yên, thực ra không phải là không có cơ hội. Nếu muội thực sự muốn ở bên hắn thì chỉ cần đột phá cửu giai, trở thành Đế thì được. Đến cửu giai, chúng ta không còn khác gì nhân loại cả.

Long Bích Hàm nhìn Long Yên nói.

– Thành Đế? Tỷ tỷ, tỷ cũng hiểu rõ chuyện này khó khăn bao nhiêu. Dù có thành Đế thì cũng sợ rằng trong tộc không đồng ý.

Long Yên khẽ thở dài nói.

– Tuy rằng khó thành Đế, nhưng không phải không có cơ hội. Ít nhất các ngươi còn có cơ hội, giống như ta và Huyền Hạo vậy. Hiện tại cơ hội đã tới, trong tộc tuy rằng không nói gì, nhưng cũng không có nghĩa là đã ngầm đồng ý cho chúng ta sao?

Long Bích Hàm nhìn Long Yên nói:

– Lão tổ đã nói rằng nếu muội có thể thành Đế, việc này không phải không có cơ hội.

– Nhưng cơ hội này quá mơ hồ.

Long Yên khẽ ngẩng đầu, thở dài nói.

Trong đình viện, Lục Thiếu Du không nói gì, ánh mắt nhìn Dương Quá, nhưng trong đầu lại không thể không nghĩ tới một dung nhan tuyệt mỹ, Bạch Linh cũng là Cửu Vĩ Yêu Hồ a.

– Sao ta có thể nghĩ đến nàng chứ.

Lục Thiếu Du cười khổ, người với thú, đó là điều kiêng kỵ. Kiêng kỵ này không ai dám xúc phạm, bởi vì liên quan đến rất nhiều thứ.

– Đại ca, chẳng lẽ không có cách nào khác sao?

Lục Tâm Đồng cũng cảm thấy chua xót, không muốn nhìn thấy đại ca đau lòng.

Ánh mắt Dương Quá chớp động, ngẩng đầu lên rồi nói:

– Kim Huyền thúc đã từng nói rằng chỉ có một biện pháp duy nhất là Long Yên có thể thành Đế. Chỉ khi đó mới có thể trở thành nhân loại chính thức. Chúng ta mới có thể ở bên nhau. Chỉ tiếc con đường trở thành Đế quá khó khăn, quá mờ mịt.

– Đại ca, không phải là không có biện pháp.

Trong mắt Lục Thiếu Du bùng sáng, nói:

– Từ xưa tới nay cũng có người trở thành Đế giả. Như sư phụ Bất Bại Kiếm Đế của huynh và sư phụ Chí Thánh Đại Đế của đệ đều là Đế giả.

– Đại ca, nhị ca. Sư tổ của muội có khả năng chính là Thiên Độc Tiên tử mà Kim Huyền thúc nhắc đến. Sư tổ cũng là Đế giả, muội cũng nhận được Đế giả chi nguyên.

Lục Tâm Đồng nói.

– Tâm Đồng, trên người muội cũng có Đế giả chi nguyên sao? Tại sao muội không nói cho ta biết?

Lục Thiếu Du vô cùng kinh ngạc, loại bảo vật như Đế giả chi nguyên thật sự quá mức rung động.

Tóm tắt:

Chương truyện xoay quanh cuộc trò chuyện giữa Dương Quá, Long Yên và những nhân vật khác về mối tình giữa Dương Quá và Nhị công chúa Long Yên. Dương Quá cảm nhận được sự gắn bó sâu sắc với Long Yên nhưng cũng hiểu rằng tình yêu của họ bị rào cản bởi sự khác biệt giữa nhân loại và Long tộc. Long Yên chia sẻ nỗi chua xót khi phải rời xa Dương Quá, trong khi các nhân vật thảo luận về khả năng trở thành Đế của cô như một giải pháp để họ có thể ở bên nhau. Sự bi quan và hy vọng đan xen trong những lời nói của họ.