Đoạt xá không phải lúc nào cũng thuận lợi. Trước tiên, cần tìm một người thích hợp để thực hiện việc này. Nếu mượn sức mạnh của các Vu Vương khác để đoạt xá, thì thực sự là tự sát, bởi vì khả năng đó gần như không tồn tại. Nếu như tìm đến Vu Phách hay Vu Sư để đoạt xá, thì cũng không thể thành công, vì thể chất của họ quá yếu để có thể tiếp nhận sức mạnh từ Vu Vương. Không thể tiếp nhận thì đồng nghĩa với thất bại. Một lần thất bại trong việc đoạt xá có thể khiến linh hồn thể chịu tổn thương nghiêm trọng, gần như không thể phục hồi lại. Linh hồn thể không thể tu luyện, vì vậy nếu tiêu hao một phần sức mạnh, đó chính là mất đi một phần linh hồn, tựa như đang tự giết chết chính mình.
Vì thế, cách an toàn nhất để đoạt xá là hướng tới Vu Suất, nơi chỉ cần có ngũ trọng là đủ. Tìm kiếm vị cao hơn có thể dẫn đến việc không chỉ không thành công mà còn bị đối thủ tiêu diệt. Trong tình huống nguy hiểm như vậy, linh hồn thể sẽ không dám mạo hiểm.
Khi Lục Thiếu Du đang trầm tư về tư liệu của linh hồn thể, âm thanh lạnh lùng của Thôi Mệnh Phán Quan vang lên:
- Khắc khắc, đến giờ rồi, mang Vu Suất đến cho ta.
- Hừ, Thôi Mệnh Phán Quan, một linh hồn thể như ngươi cũng dám kiêu ngạo trước mặt ta, không mau cút đi! Lộc Sơn lão nhân lạnh nhạt nói.
- Lộc Sơn, dù ta là linh hồn thể nhưng ngươi cũng không phải là đối thủ của ta. Ngươi đúng là phù hợp để ta đoạt xá. Thôi Mệnh Phán Quan cười lạnh nhìn Lộc Sơn.
Chưa hết, không khí của Quỷ Vũ Tông đột ngột thay đổi, sắc trời dần chuyển sang chiều tối, màn đêm dần bao trùm như chuẩn bị cho một cơn bão, khiến ai nấy đều cảm thấy hồi hộp.
- Muốn đoạt xá, ta chỉ sợ ngươi không làm được. Lộc Sơn lão nhân nghiến răng nói.
- Hừ, thử xem thì sẽ biết. Thân hình nhỏ bé của Thôi Mệnh Phán Quan được bao bọc bởi một lớp sương mù màu đen, ánh mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du, nói:
- Khắc khắc, tiểu tử, ngươi đến đúng giờ. Nếu như mang được ngươi về trên cao chắc chắn sẽ rất hài lòng. Đến lúc đó, với thủ đoạn thông thiên của giáo chủ, ta muốn khôi phục thực lực trước đây cũng không phải là chuyện không thể.
Sắc mặt Lục Thiếu Du trở nên nghiêm trọng. Thôi Mệnh Phán Quan này, mặc dù chỉ là linh hồn thể, nhưng thực lực so với hắn mạnh gấp nhiều lần, ngay cả Lộc Sơn lão nhân cũng không thể đối kháng, huống chi là Hoa Mãn Lâu và Hoa Mãn Ngọc.
- Thôi Mệnh Phán Quan, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng rời đi. Chỉ sợ nếu như ngươi không đi thì sẽ không kịp đâu. Lục Thiếu Du ngẩng đầu nói.
- Khắc khắc, tiểu tử, đừng làm ta sợ. Các ngươi đến đây cũng chỉ có vài người như thế, hôm nay chẳng ai cứu được các ngươi. Nếu như Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh và Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ở đây thì ta còn có thể lo lắng một chút, nhưng các ngươi thì... hừ. Thổi một tiếng lạnh lùng, từ trong thân hình Thôi Mệnh Phán Quan lại phát ra một cỗ sát khí mơ hồ.
- Phán quan đại nhân, giúp ta giết bọn họ. Đới Cương Tử, bị thương nặng, lạnh lùng nói.
- Hừ, ngươi và Phương Ngọc Quý đều là đồ vô dụng. Thôi Mệnh Phán Quan nhìn Đới Cương Tử nằm trên mặt đất rồi lạnh nhạt nói, sau đó nhìn Lục Thiếu Du:
- Trước tiên bắt ngươi, chờ ta đoạt xá rồi tính tiếp.
Nói xong, Thôi Mệnh Phán Quan lao thẳng về phía Lục Thiếu Du. Trong cùng một lúc đó, trên không trung, một cỗ lực lượng kỳ dị bắt đầu khởi động, làn sương mù màu xám nhanh chóng lay động, một đạo trảo ấn cực lớn từ trên cao giáng xuống, kèm theo một tiếng cười lạnh âm trầm.
- Tiểu tử, mau đến đây cho ta.
- Chưởng môn, hãy cẩn thận! Hoa Mãn Lâu và Hoa Mãn Ngọc đồng thanh hô lớn, chân khí của Hoa Mãn Lâu bao quanh thân, rồi dồn sức vung tay, một đạo chưởng ấn lập tức vạch phá không gian, hóa thành một luồng quang mang màu vàng, lao về phía trảo ấn trên không.
- Tìm chết. Một âm thanh quát tháo vang lên, quang mang của Thôi Mệnh Phán Quan trảo ấn lại càng thêm đậm, đè ép xuống một cách nặng nề.
- Ầm ầm!
Hai cỗ lực lượng va chạm trực tiếp vào nhau, không gian nổ vang, tạo thành cơn khí cuồng bạo như lốc xoáy, kình khí ngập tràn lật tung một góc sân rộng, mặt đất xuất hiện vô số vết rạn nứt, đất cát bay lên không trung, sau đó bị thổi tung ra khắp bốn phía. Trong dòng năng lượng khủng bố tràn ngập, cỗ kình khí khổng lồ ấy tấn công thẳng vào người Hoa Mãn Lâu.
- Phụt! Hoa Mãn Lâu không có lấy một giây để quay lại, thân thể ngay lập tức bị đánh văng ra xa hơn vài chục thước, miệng phun một búng máu tươi.
- Ngao…
Cùng lúc đó, một tiếng gào của rồng phượng sư hổ vang lên, đúng lúc đó, linh lực trong tay Hoa Mãn Lâu được rót vào bên trong bách thú lệnh, từ đó phát ra một cỗ quang mang nhàn nhạt nhanh chóng quấn lên người Hoa Mãn Lâu, hóa thành vô số năng lượng nhỏ, tạo thành một đạo ấn quyết có hình thù kỳ lạ.
Nháy mắt tiếp theo, ấn quyết trong tay Hoa Mãn Ngọc cũng được vung ra, phóng thẳng lên bầu trời như phi long, ầm ầm dẫn theo tiếng kêu gào của long phượng sư hổ đánh tới Thôi Mệnh Phán Quan.
- Thú uy.
Sắc mặt Thôi Mệnh Phán Quan trầm xuống, nói:
- Hoa gia huynh muội, xem ra, thứ đó và việc ngươi khống chế yêu thú trong Bách thú cốc có liên quan tới nhau, hôm nay vừa hay, mang luôn các ngươi về cho ta cũng coi như lập thêm công lao.
Lời vừa dứt, từ trong đám sương mù xám trên không lập tức ngưng tụ một đạo quyền ấn, một cỗ lực lượng bỗng nhiên bành trướng và bộc phát. Quyền ấn này nện thẳng xuống phía ấn quyết kia.
- Ken két.
Một quyền này ẩn chứa cự lực khổng lồ, trực tiếp đánh vỡ ấn quyết do Hoa Mãn Ngọc tạo ra, không gian gợn sóng bị nghiền nát, ấn quyết hóa thành một mảnh huyết quang vụn vỡ rồi tan biến giữa không trung.
- Phụt!
Thân thể yếu ớt của Hoa Mãn Ngọc cũng bị đánh văng ra hơn trăm thước, miệng phun ra một búng máu đỏ thẫm, ấn quyết bị phá khiến nàng phải chịu một vết thương nặng nề.
- Ngao Ngao!
- Chi chi.
Trên không trung, vô số yêu thú khổng lồ hiện lên, chính là đám yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng, Thái Âm Yêu Thỏ và tọa kỵ Hổ Mãng thú của Hoa Mãn Ngọc, thân thể to lớn tựa như một ngọn núi nhỏ ngạo nghễ đứng trên quảng trường.
Đám yêu thú vừa xuất hiện thì Nghịch Lân Yêu Bằng và Thái Âm Yêu Thỏ đã dẫn đầu lao lên không trung, Nghịch Lân Yêu Bằng vỗ mạnh hai cánh, đôi cánh khổng lồ chấn động tạo thành hai luồng khí cuồng bạo lăng không đánh ra. Đám khí lưu này tựa như vòi rồng điên cuồng, kình phong tàn phá bốn phương che kín bầu trời.
Chương truyện khắc họa cuộc chiến giữa các nhân vật trong bối cảnh đoạt xá phức tạp. Lục Thiếu Du phải đối mặt với Thôi Mệnh Phán Quan, một linh hồn thể mạnh mẽ. Trong khi Lộc Sơn và Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Ngọc tìm cách ngăn cản hắn, một cuộc tấn công đẫm máu diễn ra. Những lực lượng kỳ diệu và yêu thú xuất hiện, tạo nên không khí căng thẳng trước cơn bão sắp đến. Ai sẽ là người sống sót trong cuộc chiến này khi mà thất bại có thể dẫn đến cái giá quá đắt cho linh hồn?
Lục Thiếu DuĐới Cương TửLộc SơnHoa Mãn NgọcThôi Mệnh Phán QuanHoa Mãn Lâu