Linh Nhi, đây là phòng riêng của ngươi.
Lục Thiếu Du quan sát khắp gian phòng, rõ ràng đây chính là khuê phòng của một cô gái, có lẽ không ai khác ngoài Lữ Tiểu Linh. Trong lòng anh bất ngờ, bởi vì vừa rồi Lữ Chính Cường có ý định cầu hôn, không biết liệu tiểu cô nương này có muốn nhanh chóng tiến xa hơn trong mối quan hệ với mình không.
- Cầm lấy cái này, ta lấy từ chỗ mẹ ta. Bên trong có cầm phổ, kỳ phổ các thứ, tất cả đều là trong thư phòng của mẹ ta, phỏng chừng có liên quan tới bốn ải mà mẹ ta sẽ bố trí vào hôm đó. Ngươi nhớ tìm hiểu kĩ nhé.
Lữ Tiểu Linh đưa cho Lục Thiếu Du một cái trữ vật giới chỉ rồi lo lắng dặn dò.
- Nước đến chân mới nhảy cũng chẳng có tác dụng gì.
Lục Thiếu Du đáp lại.
- Nếu đã bảo ngươi cầm thì ngươi cứ lấy đi.
Lữ Tiểu Linh không chờ đợi, lập tức đặt cái trữ vật giới chỉ vào tay của Lục Thiếu Du.
- Linh Nhi, cảm ơn ngươi.
Lục Thiếu Du nhân cơ hội nắm tay nhỏ bé của Lữ Tiểu Linh, nói khẽ. Cô gái này luôn quan tâm đến anh, khiến lòng anh cảm thấy ấm áp.
Bị nắm tay bất ngờ, Lữ Tiểu Linh bối rối, đứng trước mặt Lục Thiếu Du, cúi đầu, tay mân mê vạt áo, nói:
- Ngươi biết ta đối tốt với ngươi là đủ rồi.
Đứng trước tiểu cô nương với bộ dạng ngại ngùng, Lục Thiếu Du cảm thấy bối rối, hương thơm nhẹ nhàng từ cơ thể cô khiến anh không khỏi siết chặt bàn tay hơn. Cảm giác được bàn tay anh nắm chặt, Lữ Tiểu Linh run lên, cho dù cô đơn thuần nhưng cũng đã là một thiếu nữ lớn, tự dưng khiến cô bối rối, mặt đỏ như gấc, lí nhí:
- Tiểu lừa gạt, ngươi muốn làm gì hả?
Nhìn bộ dạng của Lữ Tiểu Linh, Lục Thiếu Du không còn ngây ngô như trước nữa, đã trải qua những điều tương tự, vì vậy, hình ảnh ngại ngùng của Lữ Tiểu Linh thực sự làm anh cảm thấy xao xuyến, lòng anh trào dâng cảm xúc mãnh liệt.
Trước mặt Lữ Tiểu Linh, dáng vẻ dịu dàng thẹn thùng của cô như một bức tranh đẹp, làm cho bất cứ ai cũng mê mẩn. Hơi thở của Lục Thiếu Du cũng trở nên dồn dập, anh không kiềm chế được mà kéo Lữ Tiểu Linh vào lòng.
- Tiểu lừa gạt, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?
Lữ Tiểu Linh hừ nhẹ, nhưng không kháng cự. Cô còn áp sát hơn.
Cảm giác mềm mại của cô áp lên cơ thể mình làm cho hơi thở của Lục Thiếu Du nặng nề hơn, anh cúi đầu nhìn Lữ Tiểu Linh trước mặt, không chần chừ, anh bế bổng cô lên, đặt lên giường, cơ thể đè lên thân thể mềm mại của cô.
Lữ Tiểu Linh, với ánh mắt mê ly, toàn thân mềm nhũn ra, không thể kìm nổi sự rụt rè, chỉ có thể thở gấp không thành tiếng, chẳng nói lời nào hay chống cự.
Thân thể hai người gần gũi với nhau, tuy chỉ cách một lớp y phục nhưng cũng làm cho Lục Thiếu Du hưng phấn tột độ. Anh nằm trên cơ thể xinh đẹp, càng cảm nhận được sự mê hoặc từ cô gái đang nằm dưới mình. Đôi mắt cô đỏ lên, ánh nhìn e ấp như có thể rơi lệ.
Lục Thiếu Du không thể kiềm chế thêm, anh cúi xuống hôn lên cổ cô một cách thuần thục, tay gạt tóc mai của Lữ Tiểu Linh, nhẹ nhàng hôn vành tai của cô.
- Ưm!
Lữ Tiểu Linh bất ngờ thốt lên, cơ thể cô run lên, tay chân luống cuống vòng qua cổ Lục Thiếu Du, hai người ôm chặt lấy nhau, bắt đầu đáp trả lại một cách ngại ngùng.
Sự đáp lại của Lữ Tiểu Linh khiến Lục Thiếu Du không thể nhịn nổi, anh quyết định không suy nghĩ nhiều nữa. Hai tay bắt đầu di chuyển trên thân thể mềm mại, một tay đặt lên bầu ngực cao ngất của cô, cảm giác căng tròn và mềm mại khiến anh không thể rời tay khỏi.
Tay kia thì đi xuống, nắn bóp bên dưới vòng eo thon gọn của cô, cảm giác mềm mại đưa đến một cảm giác hưng phấn làm tim anh đập mạnh.
Lữ Tiểu Linh không thể chống đỡ nổi những sự khiêu khích ấy, ôm chặt Lục Thiếu Du, không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ muốn giữ chặt lấy nam nhân bên mình, dường như muốn hòa tan vào anh.
Chẳng biết tự lúc nào, bụng dưới của Lục Thiếu Du đã nóng rừng rực, đặt giữa hai chân Lữ Tiểu Linh. Mặc dù qua một lớp y phục, nhưng Lữ Tiểu Linh vẫn cảm nhận được vật nóng bỏng chạm vào mình, vùng vẫy cùng nó, cả người như bị điện giật, mềm nhũn, chỉ còn lại hổn hển thở gấp.
Lữ Tiểu Linh kẹp chặt chân quanh vật đó của Lục Thiếu Du, cơ thể run rẩy thở dốc, không ngừng ma sát, một cảm giác sung sướng khó tả tràn ngập Lục Thiếu Du, khiến cho anh thêm kích thích, nhiệt huyết dâng trào.
Hai tay Lục Thiếu Du liền vội vàng cởi bỏ y phục của Lữ Tiểu Linh, làn da trắng như ngọc, khiến tim anh đập mạnh. Khi bàn tay của anh chạm vào ngực cô thì ngay lập tức bị tay Lữ Tiểu Linh ngăn lại.
Ánh mắt mê ly của cô, hơi thở gấp gáp trở lại với lý trí. Dường như Lữ Tiểu Linh cảm nhận được Lục Thiếu Du muốn tiến xa hơn nên đã dùng hết sức lực kìm lại, thẹn thùng nói:
- Thiếu Du, nếu ngươi thật sự muốn thì phải qua bốn ải của mẹ ta trước đã, đến lúc đó thì ngươi muốn làm gì cũng được.
Lúc này, Lục Thiếu Du cũng lấy lại chút lý trí, trong lòng thầm chửi bản thân. Nếu lần này thật sự xảy ra chuyện gì, liệu Lữ Chính Cường có để yên cho anh? Anh không biết phải giải thích ra sao với Vân Hồng Lăng, Lục Vô Song và Vân Tiếu Thiên.
- Linh Nhi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý.
Lục Thiếu Du nói ngay lập tức.
Trong phòng riêng của Lữ Tiểu Linh, Lục Thiếu Du nhận được một trữ vật giới chỉ chứa đựng tài liệu quan trọng. Hai người cảm nhận được sự gần gũi và sự thích thú lẫn nhau. Lục Thiếu Du nắm tay Lữ Tiểu Linh, khiến cô bối rối và không thể chối từ. Khi tình cảm dâng cao, cả hai cùng trải qua những khoảnh khắc thân mật, nhưng Lữ Tiểu Linh kịp thời nhắc nhở rằng để tiến xa hơn, họ cần vượt qua bốn ải do mẹ cô tạo ra. Lục Thiếu Du hối hận khi cảm xúc lấn át lý trí.