Chính là ngôi mộ này, ngày đó tôi gặp phải quỷ đập tường tại đây.

Theo hướng ngón tay của Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương nhìn về phía ngôi mộ ở giữa vùng đất trũng. Điều khiến hắn chú ý không phải là phần mộ mà là một cây hòe lớn ở phía sau. Cây hòe này rất to lớn, với thân cây như một chậu nước khổng lồ, những nhánh cây xiêu vẹo nghiêng ngả, tán cây rậm rạp như một cái đầu đang vươn ra, dùng "tóc" của nó che khuất phần mộ phía trước.

Không xa phần mộ, có một vũng nước đọng, dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng âm u. Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm: "Nơi này muốn bắt quỷ lộng hành quả thực không dễ, đây là một cái đầm gần như khô hạn, nước đọng dễ tụ âm khí; mộ phần lại bị tán cây che phủ, thiếu ánh sáng mặt trời, âm khí tụ lại càng dễ dàng hơn. Thêm nữa, cây hòe là loại cây mộc quỷ, nơi đây rất dễ khiến quỷ thành tinh."

"Quỷ ở đâu?" Tiểu Mã tỏ ra khẩn trương.

"Phun cái này lên mắt." Diệp Thiếu Dương đưa một cái bình nhỏ cho Tiểu Mã: "Phun lên mắt, trong vòng một giờ đồng hồ, cậu sẽ thấy quỷ."

"Đây là cái gì vậy, nước mắt bò hả?"

"Dịch thể của thất tinh thảo, nước mắt bò thúi lắm, chưa từng dùng bao giờ."

Tiểu Mã tiếp nhận, phun lên con mắt trái, xoa nhẹ mắt, rồi khẩn trương nhìn bốn phía. Đột nhiên cậu run rẩy, nắm lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, giọng run run: "Cái kia... Có phải là quỷ không?"

Theo ánh mắt của Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương thấy một bóng người mờ ảo từ xa tiến lại, tóc dài rối bù vắt trên hai bên bả vai, rất giống phong thái của nữ quỷ.

"Uy uy uy, nó tới kìa!"

"Đừng quấy rầy!" Diệp Thiếu Dương vẽ hai tờ ẩn khí phù, dán mỗi người một tờ. "Bây giờ quỷ không cảm nhận được cậu thở ra dương khí, nhưng vẫn có thể thấy cậu, nên cậu đừng lộn xộn. Chúng ta không nên gấp gáp, hãy xem nó muốn làm gì."

Nữ quỷ tiến vào vùng đất trũng, còn cách chỗ hai người ẩn thân chỉ hơn mười thước. Nhờ ánh trăng, hai người có thể thấy rõ trang phục của cô ta: Mặc áo bó sát, đeo thắt lưng, quần bò ngắn cũn, để lộ đôi chân thon dài trắng trẻo, chiếc eo thon mảnh khảnh uốn lượn, thật sự rất quyến rũ.

"Tôi bảo này, nữ quỷ này dáng người đẹp thật, so với nữ quỷ kia còn ngon hơn!" Tiểu Mã hai mắt phát sáng, nuốt nước miếng.

"Đây là người, không phải quỷ! Quỷ đi chân không chạm đất và không phát ra thanh âm."

Tiểu Mã ngẩn ra, rồi ánh mắt càng trở nên thô bỉ hơn, nhìn từ đầu đến chân nữ tử, nói: "Tôi đã bảo mà. Có quỷ nào lại ăn mặc như thế!? Chà, hóa ra là một em gái. Nhưng giờ đã hơn nửa đêm, sao em ấy dám tới chỗ này một mình? Dù không sợ quỷ, chẳng lẽ không sợ sắc lang sao?"

"Đừng dài dòng! Cô ta bị dẫn hồn, không nên vọng động, chờ một lát sẽ biết."

Cô gái đó như đang mộng du, vẫn đi thẳng về phía trước, gặp vũng nước cũng không tránh, vẫn bước thẳng vào, khiến cả người dính đầy bùn. Sau khi đến gần cây hòe, chỉ còn thấy bóng lưng cô ta, hai người Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhận ra sau lưng cô có một thứ gì đó quái dị.

"Trời ạ!!!"

Diệp Thiếu Dương bịt miệng Tiểu Mã, không cho cậu kêu lên. Cảm nhận được cơ thể Tiểu Mã run rẩy trong tay mình, Diệp Thiếu Dương hiểu rằng, lần đầu tiên chứng kiến hiện tượng kinh khủng như vậy, không ngất xỉu đã là giỏi lắm rồi!

Cô gái kia đang kéo theo một người nữ mặc sườn xám màu đỏ rực, chân đi giày cao gót trắng, mái tóc ngắn, áo ngoài hở hang để lộ làn da trắng bệch. Kinh khủng nhất là, ả không chỉ đi theo sau cô gái, mà còn đang ôm chặt eo cô, vùi đầu dưới nách, thân thể lơ lửng theo cô, cứ như vậy được cô kéo đi.

"Cái này gọi là quỷ bắc cầu, chuẩn bị trích một đoạn trên thân, cậu đứng yên ở đây, tôi đi làm việc." Diệp Thiếu Dương buông Tiểu Mã ra, lặng lẽ tiến tới.

Thiếu nữ đã tới trước cây hòe, nữ quỷ sau lưng đột nhiên đứng lên, khom người, như rắn trượt lên thân thể thiếu nữ. Thiếu nữ đứng thẳng, cởi thắt lưng quần xuống, treo lên xúc tu một nhánh cây, thắt lại thành thòng lọng, không chút do dự đưa đầu vào.

Nữ quỷ như đạt được ý nguyện, đột nhiên một cánh tay vươn tới từ phía sau, chính xác dán một lá bùa màu tím lên trán thiếu nữ, ngón cái ấn vào mi tâm cô, kéo cô trở lại.

Một tiếng rú ma quái vang lên, nữ quỷ áo đỏ bị kéo ra khỏi cơ thể mà ả đang bám vào, ngã nhào ra đất. Nữ quỷ này cũng phản ứng rất nhanh, uốn éo đứng dậy, giương mười ngón tay dài, quay sang đâm vào mặt nam tử phía trước.

"Còn muốn giãy giụa?" Diệp Thiếu Dương cười khẩy, nhẹ nhàng lách người tránh khỏi công kích của nữ quỷ, tay nâng lên, tám miếng tiền Ngũ đế bay ra, tạo thành bát quái vị trên không trung.

"Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá Pháp, phá!"

Diệp Thiếu Dương kết ấn, đẩy về phía trước, vận sức đánh tám đồng tiền vào ngực nữ quỷ. Nữ quỷ thét lên một tiếng thảm thiết, ngã sấp xuống đất, ngực trái hiện ra một lỗ máu, máu từ trong chảy ra ào ạt.

Quỷ vốn không có máu, đây chính là dấu hiệu tử vong thật sự sau khi ả bị phá tu vi.

"Thì ra bị trọng thương đến chết, cô nương xinh đẹp như vậy, đáng tiếc thật." Đối với loại ác quỷ này, Diệp Thiếu Dương từ trước đến nay rất thích đùa cợt, không hề nghiêm túc.

"Đại sư tha mạng, tôi không dám..." Nữ quỷ run rẩy, không ngừng dập đầu. Quỷ cũng không phải kẻ ngốc, vừa rồi đánh nhau đã khiến ả hiểu rõ thanh niên này không phải là pháp sư tróc quỷ bình thường.

Diệp Thiếu Dương hai tay chắp sau lưng, nhìn nữ quỷ từ trên xuống dưới, hỏi: "Xem trang phục của ngươi thì chắc là người từ thời dân quốc, đã chết mấy thập niên rồi, vì sao không đi đầu thai lại ở đây hại người?"

"Đại sư minh giám, tôi bị gian nhân làm hại, nhất thời hồ đồ, ở lại nhân gian, xin đại sư từ bi, thương xót tôi chết thảm, buông tha cho tôi..."

Diệp Thiếu Dương nghiêm nghị nói: "Trước Điện Diêm Vương, thiện ác tự có công luận, hại người sẽ không tránh khỏi nhân quả báo ứng. Đây không phải lý do để ngươi lưu lại nhân gian, huống hồ ngươi đã ở đây vài thập niên, không biết đã hại bao nhiêu mạng người, lấy chuyện vừa rồi làm ví dụ. Mau đi âm ty chịu tội đi."

"Ô ô, chỉ cần đại sư giơ cao đánh khẽ, ngài muốn tôi làm gì cũng được."

Làm gì cũng được... Khụ khụ, nhìn đã mắt thì được rồi, tôi cũng không muốn tạo ra mấy thứ tình cảm nhân quỷ. Diệp Thiếu Dương không dài dòng nữa, dùng bút chu sa vẽ một tấm dẫn hồn phù, dán lên trán nữ quỷ, trong miệng lầm rầm niệm chú, thân ảnh nữ quỷ càng lúc càng mờ nhạt, sau đó biến mất.

Chỉ vậy là xong rồi hả? Diệp Thiếu Dương cảm thấy không ổn, mặc dù bản thân mình rất mạnh nhưng nữ quỷ cũng có gần trăm năm quỷ linh, lại tu tà, giết người không ít, tu vi không nên kém như vậy chứ!

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn dòng nước đọng rung rinh trước phần mộ, chợt hiểu ra, mỉm cười. Thứ đó thiếu chút nữa đã thắt chết cô gái này, cô vẫn nằm dưới gốc cây hòe không nhúc nhích.

Thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi, xinh đẹp như hoa, dáng người rất hoàn mỹ. Diệp Thiếu Dương tiến tới muốn gọi cô dậy, vừa cúi xuống nhìn, suýt nữa thì máu mũi bắn tóe ra.

Vì dây lưng bị cởi ra, quần short của thiếu nữ tụt xuống, lộ ra một cái nội y nhỏ màu hồng, trên có hình Angry Birds.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương đối mặt với một nữ quỷ hình dáng như người sống, tỏa ra âm khí nặng nề. Khi cô ta định tấn công Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương đã can thiệp kịp thời. Sau một cuộc chiến ngắn, hắn phát hiện nữ quỷ chỉ là nạn nhân bị ép buộc bởi một quỷ dữ khác, và quyết định giúp cô bằng cách viết một trần tình phù để cô trở về âm ty. Điều này khiến Tiểu Mã cảm thấy kinh ngạc và tôn trọng Diệp Thiếu Dương hơn nữa.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đến một ngôi mộ bị che khuất bởi cây hòe lớn. Tại đây, họ phát hiện một nữ quỷ đang kéo theo một thiếu nữ trong trạng thái mộng du. Diệp Thiếu Dương sử dụng phép thuật để đối phó với nữ quỷ và giải cứu thiếu nữ. Qua mối nguy hiểm, câu chuyện hé lộ những bí ẩn về thế giới âm u và những mối liên kết giữa các linh hồn.