"Xong chưa? Cậu thu phục con quỷ kia chưa?" Tiểu Mã từ phía sau gọi gấp, giọng nói đầy lo lắng.
"Chẳng phải đã bảo cậu đứng yên một chỗ sao!?"
"Khì khì, tôi tới cứu em gái." Tiểu Mã bước đến để giúp thiếu nữ dậy nhưng bất ngờ dừng lại, trố mắt nhìn “cảnh tượng” trước mắt, máu mũi ứa ra.
Diệp Thiếu Dương duỗi tay tháo thắt lưng trên cây xuống, đưa cho Tiểu Mã: "Mau giúp cô ấy mặc quần vào."
"Tôi?" Tiểu Mã mặt đỏ bừng, vội vàng xua tay: "Không được không được, tôi không quen cô ấy, làm vậy không được đâu, sẽ bị gọi là sắc lang!"
Diệp Thiếu Dương khinh bỉ nói: "Chẳng phải cậu là sắc lang sao? Cơ hội tốt như vậy mà không dám lên à?"
Tiểu Mã cười ngây ngô: "Tôi có sắc cũng chỉ là sắc quân tử, giờ người ta đang hôn mê, tôi đâu dám làm bậy. Hay là cậu làm đi, nhanh lên, nếu không em gái tỉnh dậy phát hiện không có quần thì khó mà giải thích."
Diệp Thiếu Dương gãi đầu, khổ sở nói: "Được rồi, một người chính nhân quân tử như tôi sẽ cố hết sức mà làm. Nhưng cậu đừng có nói cho cô ấy biết là tôi giúp cô ấy mặc quần đấy!"
"Sao lại không nói? Vạn nhất cô ấy cảm động, muốn lấy thân báo đáp thì sao?"
Diệp Thiếu Dương đỡ thiếu nữ ngồi xuống, mặc quần cho cô, đeo thắt lưng vào. Ngón tay vô tình chạm vào làn da trắng hồng mềm mại, khoảng cách quá gần khiến ánh mắt hắn không kìm được mà rơi vào đôi gò bồng đảo, hô hấp trở nên gấp gáp, đầu mũi phảng phất mùi hương ngây ngất của thiếu nữ. Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa không chịu nổi.
Khi đã mặc quần xong cho thiếu nữ, Diệp Thiếu Dương vẽ một lá ngưng thần phù dán lên người cô, sau đó bảo Tiểu Mã bế cô sang một bên. Nhờ có ngưng thần phù, thiếu nữ nhanh chóng tỉnh lại, nhận ra mình nằm trong lòng một người đàn ông xa lạ và vẻ mặt của hắn rất kỳ quái, cô lập tức hét ầm lên, quay sang cắn vào tay Tiểu Mã.
"Ai ui! Cô nương buông ra, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi đến cứu cô!"
May mắn thay, thiếu nữ vẫn còn chút trí nhớ trước khi hôn mê, biết mình không bị ai bức ép, lúc này mới buông tha cho Tiểu Mã. Sau khi nghe Tiểu Mã giải thích nửa ngày, cô bắt đầu hiểu chuyện gì đã xảy ra, ngơ ngác nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt nửa tin nửa ngờ.
"Anh ta nói... là thật ư, là anh đã cứu tôi? Trên đời này thật sự có quỷ?"
Diệp Thiếu Dương không đáp, chỉ ngồi xổm xuống bên vũng nước tĩnh lặng mà chăm chú nhìn. Rõ ràng là nước đọng nhưng sao hắn lại thấy nó rung rinh, mặt nước cứ liên tục gợn sóng.
"Cậu nhìn vũng nước ấy làm gì?" Tiểu Mã, sau khi bị cắn một cái không dám lại gần thiếu nữ, tò mò đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, cũng học hắn mà nghển cổ nhìn nước.
Diệp Thiếu Dương thò tay chạm vào mặt nước, rồi đưa lên miệng nếm một chút, hai hàng lông mày nhăn lại.
"Cậu khát đến mức điên rồi sao?" Tiểu Mã nói: "Nếu cậu khát thì cứ nói, tôi đi mua nước cho cậu, tội gì phải uống loại nước này!"
Diệp Thiếu Dương không để ý đến cậu ta, chỉ nói: "Trong này có thủy thi, nữ quỷ tu vi trên trăm năm đều bị nó hấp thu, cho nên mới yếu như vậy."
"Thủy thi là cái gì?" Tiểu Mã tò mò hỏi, nhưng chưa kịp nghe Diệp Thiếu Dương trả lời thì từ trong nước bất ngờ có một bàn tay vươn ra, nắm lấy tóc cậu và kéo xuống dưới.
Tiểu Mã ngã ụp xuống nước, hai chân vùng vẫy như ếch, thấy mình sắp chìm, Diệp Thiếu Dương nhanh tay lẹ mắt, nhắm đúng vị trí đâm một kiếm vào mặt nước, vật kia lập tức thả tay ra. Sau đó Diệp Thiếu Dương cố sức kéo Tiểu Mã lên.
Tiểu Mã hoảng loạn, người dại ra, tay chân run rẩy, mất một lúc lâu mới hồi thần, vội vàng chạy ra xa khỏi vũng nước, run giọng nói: “Đó… đó là thứ gì?".
"Thủy thi." Diệp Thiếu Dương giải thích: "Là một thi thể chết đuối trong nước, bị quỷ hồn chiếm được. Sau một thời gian dài, thân thể hư thối, máu sẽ hóa thành độc thi, chẳng khác nào cương thi. Do ngâm mình lâu trong nước nên rất thối."
"Tôi… tôi… vừa mới sờ được thứ gì đó bên dưới, mềm… rất mềm, chính là nó sao?"
Tiểu Mã hồi tưởng lại mà rùng mình, nhanh chóng đưa hai tay lau mặt, miệng liên tục nhổ nước bẩn. Đột nhiên, cậu cảm thấy trong tay có gì đó, cúi nhìn, phát hiện mình đang nắm một đống gì đó. Ban đầu còn tưởng là nước bùn và cành khô, nhìn kỹ lại, thì ra toàn là thịt thối và tóc, mùi hôi xộc thẳng lên mũi, còn có mùi của nữ nhân. Cậu hoảng sợ đến mức tè ra quần, vứt đống trong tay đi, cố sức đứng lên, miệng khản đặc kêu: "Không được rồi, tôi phải mau chóng về tắm!"
Diệp Thiếu Dương từ bên hông lấy ra một lá ngải khô, tiến lại định giúp cậu ta xử lý vết thương, chợt ngửi thấy mùi thối từ người cậu, lập tức bịt mũi, ném lá ngải cho Tiểu Mã: "Tự xoa lên cổ, để tránh nhiễm độc thi."
Khử độc thi tốt nhất là bằng gạo nếp, nếu không có thì cũng có thể dùng lá ngải.
Tiểu Mã ngẩn người, không buồn lau tay nữa, cầm lá ngải xoa lên chỗ cổ bị thi bấu, có tiếng két két phát ra, khói trắng bốc lên, cậu đau đến mức khóc thét.
"Thật xui xẻo, quá xui xẻo! Tôi đã bảo đừng tới mà cậu còn tới, lại nói cái gì mà phải ăn sáng..." Tiểu Mã vừa nói vừa khóc.
Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dạng hôi thối của cậu, đồng cảm lắc đầu. Em gái được Diệp Thiếu Dương cứu lúc nãy cũng đã tới bên cạnh, vẻ mặt có chút đờ đẫn nhìn hắn, trước tình huống vừa xảy ra, cô vẫn chưa thể tiếp nhận, căng thẳng hỏi: "Ở đây thật sự có quỷ ư? Giờ phải làm sao?"
"Giết con thủy thi đang lộng hành là được!" Diệp Thiếu Dương đáp một cách đơn giản như thể đây chỉ là việc nhỏ nhặt.
Thiếu nữ sửng sốt một hồi lâu rồi hỏi: "Không phải nó đang ở trong nước sao? Sao anh làm được? Nhảy xuống bắt nó hả?"
Diệp Thiếu Dương đảo mắt, nước thối như vậy, ngu gì mà nhảy xuống! Hắn quay đầu, nở một nụ cười gian xảo nhìn Tiểu Mã: "Giao nhiệm vụ vinh quang này cho cậu, xuống nước bắt thủy thi lên đi!"
"Tôi?" Tiểu Mã trợn mắt, điên cuồng xua tay: "Không đi không đi, tôi không có pháp thuật, xuống đó còn không đủ cho nó ăn, đánh chết tôi cũng không đi!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Tôi có biện pháp khiến nó không làm hại cậu, chỉ cần để nó nắm được cậu..."
"Tôi mặc kệ, nước thối như thế, đánh chết tôi cũng không đi!"
"Sao lại không, đây là kiếm âm đức, cậu không biết sao? Kiếm được nhiều âm đức, kiếp sau không chừng cậu có thể đầu thai thành người gầy."
"Dẹp dẹp! Tôi thà mập tám đời cũng không đi xuống dưới đó!" Tiểu Mã nói vững vàng, không bị lay động: "Nói dễ như vậy, sao cậu không tự mình đi xuống đi?"
Diệp Thiếu Dương không nói gì nữa, tên mập này IQ thì thấp nhưng cũng không ngu đến mức nhảy vào vũng nước thối như vậy. Hắn thở dài, mở túi vải, lấy ra một bao hùng hoàng, đau lòng thả toàn bộ vào vũng nước.
"Đó là cái gì?" Tiểu Mã tròn mắt hỏi.
"Hùng hoàng, một loại dược liệu với khả năng xua đuổi quỷ."
Tiểu Mã đột nhiên nhớ cái gì đó: "Có phải loại rượu hùng hoàng mà Pháp Hải dụ Bạch Tố Trinh uống rồi biến thành yêu xà không?"
"Đó là Hứa Tiên, không phải Pháp Hải." Thiếu nữ nhắc nhở rồi nhìn về phía Diệp Thiếu Dương: "Giờ phải làm sao?"
Diệp Thiếu Dương chống nạnh, đứng trước vũng nước: "Chờ đi, thủy thi một hồi không chịu nổi sẽ phải bò lên."
Tiểu Mã và cô gái kia vừa nghe nói thủy thi sẽ bò lên bờ thì vội vàng lùi lại vài chục bước, Tiểu Mã đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tức giận nói: "Đơn giản như vậy có thể bắt được nó, sao cậu dám sai tôi xuống nước?"
Diệp Thiếu Dương liếc mắt: "Hùng hoàng đắt lắm, tôi còn phải tiết kiệm tiền nữa!"
"Mẹ nó, tôi còn không bằng một bao hùng hoàng?"
"Hùng hoàng biết trừ tà, cậu biết trừ tà không?"
Thiếu nữ bật cười: "Bề ngang cậu ta có thể trừ tà." Tiểu Mã vừa chảy một vạch đen trên đầu, vừa chảy hai hàng thanh lệ…
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đến một ngôi mộ bị che khuất bởi cây hòe lớn. Tại đây, họ phát hiện một nữ quỷ đang kéo theo một thiếu nữ trong trạng thái mộng du. Diệp Thiếu Dương sử dụng phép thuật để đối phó với nữ quỷ và giải cứu thiếu nữ. Qua mối nguy hiểm, câu chuyện hé lộ những bí ẩn về thế giới âm u và những mối liên kết giữa các linh hồn.
Trong một cuộc gặp gỡ bất ngờ, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đã chạm trán với một Thủy thi từ nước, đang gây nguy hiểm trong khu vực. Diệp cần cứu một thiếu nữ hôn mê, nhưng tình huống ngày càng căng thẳng khi Tiểu Mã bị cuốn vào mớ rắc rối. Họ phải tìm cách đánh bại Thủy thi mà không phải trực tiếp nhảy vào nước. Với sự khéo léo và mưu tính, Diệp đã sử dụng hùng hoàng để xua đuổi quỷ, tạo ra một cuộc chiến kịch tính nhưng đầy hài hước.