Trong dân tộc du mục phía Bắc, Tát Mãn giáo từng có một nền tảng vững chắc và thâm sâu. Sau này, khi Mông Cổ và Hậu Kim hình thành chính quyền, mặc dù cũng tôn sùng Phật giáo, nhưng thực chất quốc sự vẫn luôn phụ thuộc vào Tát Mãn. Mọi quyết định lớn của quốc gia đều cần phải hỏi ý kiến của Tát Mãn, từ việc bói toán đến các vấn đề tâm linh.
Tát Mãn giáo ở miền Bắc có thể nói là bao trùm toàn bộ. Ở cấp độ cao, Tát Mãn có thể hỗ trợ quốc gia, chỉ dẫn phong thủy; còn ở cấp độ thấp, họ có thể giúp dân chúng tránh khỏi họa hại và chữa trị các bệnh tật. Trong dân gian, Tát Mãn còn được gọi là "nhảy đại thần".
Tuy nhiên, truyền thừa của Tát Mãn giáo đã bị suy thoái, hiện nay chỉ còn lại những người nhảy đại thần dân gian, thường được gọi là "bà cốt". Hệ thống pháp thuật thần bí mà ngày xưa truyền lại đã gần như biến mất. Diệp Thiếu Dương đã đọc nhiều tài liệu về điều này và hiểu rằng nguyên nhân chủ yếu là do sự đồng hóa dân tộc, khiến cho nhiều truyền thống bị lãng quên. Tát Mãn giáo gặp khó khăn trong việc duy trì hệ thống truyền thừa; nhiều kỹ năng chỉ được truyền từ cha qua con, hoặc từ thầy sang trò qua lời nói thay vì tài liệu viết. Việc thiếu số lượng Tát Mãn đủ tiêu chuẩn cũng là một yếu tố quan trọng, vì không phải ai cũng có thể trở thành Tát Mãn. Những người này phải có tố chất đặc biệt, có khả năng giao tiếp với thế giới linh hồn.
Loại người này được gọi là "linh môi giới chất". Những linh môi giới chất khác nhau về mức độ, và nếu nói đến "người có âm dương nhãn", thì thực chất cũng chính là một dạng linh môi giới chất. Tiểu Mã cũng là một linh môi giới chất, nhưng có năng lực cao hơn. Diệp Thiếu Dương thì là một tiên thiên linh thể, cũng là dạng đặc biệt hiếm có.
Sự suy giảm của Tát Mãn giáo là một hệ quả của việc không có hệ thống tài liệu và kinh điển, cùng với những yêu cầu cao đối với người thừa kế. Điều này dẫn đến việc nhiều pháp thuật Tát Mãn trở nên khan hiếm và khó có người nối dõi.
Diệp Thiếu Dương chợt nhớ đến một truyền thuyết về Tát Mãn trong thời kỳ cuối triều Thanh, lúc bấy giờ anh hỏi Trần Tam: “Anh có nghe câu chuyện nào về Tát Mãn và việc điểm long huyệt không?”
Trần Tam khẽ cười và nói: “Cậu đang nói đến quốc sư Mãn Thanh, người đã dùng điểm long huyệt để kéo dài tuổi thọ cho triều Đại Thanh. Nhưng rồi lại không may, điều đó lại kích thích long mạch phía Nam, làm tăng tốc độ sụp đổ của triều đại.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi không biết nhiều về điều đó, chỉ nghe qua truyền thuyết nên thấy tò mò. Tuy nhiên, tôi không tin phong thủy có thể ảnh hưởng đến lịch sử, tôi tin vào nỗ lực của con người nhiều hơn.”
“Cũng đúng. Nhưng phong thủy cũng có những quy tắc của nó. À, loại chuyện này không phải người bình thường như chúng ta có thể hiểu rõ, chỉ là những câu chuyện tán gẫu khi uống trà thôi.”
Khi Diệp Thiếu Dương định hỏi rõ hơn về sự kiện đó, bỗng cảm thấy có ai đó kéo nhẹ vào áo mình. Quay lại, anh thấy Thúy Vân mặt đỏ bừng, vội hỏi: “Chị có sao không?”
“Chị muốn đi vệ sinh…” Thúy Vân hạ giọng nói.
“Vậy chị đi đi.”
“Chị…” Thúy Vân nhìn ra ngoài am, “Chị cảm thấy hơi sợ.”
Diệp Thiếu Dương hiểu rằng cô vẫn còn sợ hãi sau những chuyện trước đó. Đây là tình huống khó xử, vì chị em phụ nữ thì không thể theo vào nhà vệ sinh, nên anh quyết định dẫn cô ra ngoài, đưa đến một khu rừng rậm gần đó và dặn cô đi vào đó. Anh sẽ đứng chờ bên ngoài.
Thúy Vân ngại ngùng đi vào. Diệp Thiếu Dương đứng bên ngoài đợi một thời gian dài nhưng vẫn chưa thấy cô trở ra. Cuối cùng, anh gọi lớn tên cô mà không nhận được phản hồi. Trong lòng cảm thấy lo lắng, Diệp Thiếu Dương quyết định vào trong rừng tìm cô thì vừa đi vào, anh thấy Thúy Vân từ trong đi ra.
“Tại sao chị không để ý đến tôi lúc tôi gọi?” anh thắc mắc.
“Chị đang đi vệ sinh, nên không tiện trả lời.” Thúy Vân thẹn thùng cười, đi vòng qua anh hướng vào am.
Diệp Thiếu Dương đi theo sau, nhưng lại cảm thấy có điều gì đó bất thường. Anh để ý đến chân cô và nhận thấy Thúy Vân đang đi kiễng chân! Quần của cô dài che khuất đôi chân, với đôi giày vải rất tiện, nhưng động tác đó lại khiến anh giật mình: Chẳng nhẽ cô bị quỷ nhập?
Diệp Thiếu Dương cảm thấy hoang mang. Anh hít sâu một hơi, cần bình tĩnh lại để suy nghĩ cách giải quyết. Với anh, việc bị quỷ nhập không phải là điều gì lớn lao, nhưng quan trọng nhất là phải bảo vệ Thúy Vân an toàn. Có thể con quỷ này chính là thứ đã quấy rối trước đó, và anh lo sợ rằng nếu không xử lý được, sẽ có những con khác xuất hiện.
Diệp Thiếu Dương theo sát phía sau Thúy Vân, trong tay lén lút rút ra một tấm linh phù, dùng đầu ngón tay bôi vẽ lên đó. Đó là Định Hồn Phù, một loại linh phù cơ bản mà anh đã vẽ rất nhiều lần. Sau khi hoàn thành, anh cảm thấy cần thêm phần bảo vệ, bèn lấy ra một ống mực.
Lúc này, hai người đã đến cửa am, Trần Tam đứng bên ngoài và nhìn quanh. Thấy họ xuất hiện, anh hỏi: “Diệp tiên sinh, cậu vừa rồi ồn ào cái gì vậy? Có phải gọi Thúy Vân không?”
“Chị ấy lâu chưa quay lại, tôi chỉ gọi cho đỡ lo.” Diệp Thiếu Dương đáp, ánh mắt vẫn dõi theo Thúy Vân.
Thúy Vân bước vào am, đến gần nơi những thi thể đang được niêm phong. Diệp Thiếu Dương đuổi theo, hỏi: “Chị đang làm gì vậy?”
“Chị chỉ xem thử những thi thể đó có bị ướt không. Chị cảm thấy không yên tâm.” Thúy Vân trả lời một cách thoải mái.
“Chị không phải từng sợ những thi thể này sao?” Diệp Thiếu Dương hỏi, khi thấy Thúy Vân dừng lại trước một thi thể bị phong ấn.
“Cái linh phù này không có vấn đề gì chứ?” Thúy Vân hỏi và đưa tay sờ vào linh phù dán trên trán thi thể.
“Linh phù không có vấn đề, chị cứ thử xem.” Diệp Thiếu Dương trả lời, đồng thời đưa tay lên để dán linh phù lên gáy cô.
Ngay vào thời điểm quan trọng, mái tóc dài của Thúy Vân bất ngờ tản ra, lộ ra một khuôn mặt quỷ quái.
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương gặp Thúy Vân và cùng nhau khám phá bí mật của Tát Mãn giáo, một tín ngưỡng du mục đã suy tàn. Khi Thúy Vân đối diện với nỗi sợ hãi, Diệp Thiếu Dương lo lắng cho sự an toàn của cô. Khi cả hai đến am thờ, nỗi sợ hãi dâng trào khi Thúy Vân bất ngờ bị bóng ma từ quá khứ đe dọa. Tình huống căng thẳng mở ra những bí mật chưa được khám phá về sức mạnh tâm linh và sự kết nối giữa con người với linh hồn.
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương cùng nhóm của mình đang trên hành trình truy đuổi thi thể khi gặp phải cơn mưa lớn và cảm giác có ma quỷ xung quanh. Họ buộc phải dừng lại trong một am nghĩa trang để trú mưa. Trần Tam, một thành viên trong nhóm, đã sử dụng An Hồn Ca để xua đuổi cô hồn dã quỷ. Dù gặp nhiều khó khăn, nhóm vẫn giữ tinh thần lạc quan và tiếp tục chuẩn bị cho những thử thách phía trước.
Tát Mãn giáolinh môi giới chấtQuỷ nhậpThi thểphong thủyThi thểphong thủy