Diệp Thiếu Dương nhận ra rằng những người có tài năng đặc biệt không chỉ đạt được thành tựu trong quá khứ mà còn phải đối mặt với nhiều thách thức trong cuộc sống. Dù thiên phú có quan trọng, nhưng nó không phải là yếu tố duy nhất quyết định sự thành công hoặc thất bại của một người. Những thiếu niên được gọi là thiên tài trước mắt, có người đã chọn con đường tà tu, sa vào cám dỗ dục vọng, dẫn đến sự tự hủy hoại bản thân.

Bất chợt, Diệp Thiếu Dương nhớ tới Trương Hiểu Hàn, một nhân vật đã được Trương đạo sĩ ca ngợi tới mức đỉnh cao. Anh từng nghe nói Trương là đệ tử mạnh nhất trong giới pháp thuật nhưng không có nhiều thông tin về người này. Sự tò mò của Diệp càng tăng lên.

Mao Tiểu Phương, khi nghe nhắc tới tên Trương Hiểu Hàn, ngạc nhiên và nói: “Trương Hiểu Hàn, đúng là một tài năng được trời chọn. Chưa đầy 20 tuổi, nhưng có khả năng pháp lực vô hạn, ít nhất có thể đạt tới cấp độ Địa Tiên, rất có khả năng là Linh Tiên, thậm chí còn hơn thế. Tuy là đệ tử của Cửu Hoa Sơn, nhưng hắn lại lær am hiểu mọi thứ về pháp thuật. Hơn nữa, hắn là người được Pháp thuật Công hội chọn lựa bồi dưỡng, là đệ tử ưu tú nhất mà họ hỗ trợ phát triển.”

Diệp Thiếu Dương cảm thấy thú vị khi nghe đến Pháp thuật Công hội. Anh hỏi: “Công hội còn quản lý việc này sao?”

“Đúng vậy. Trong Long Hoa hội lần trước, Công hội đã tổ chức để các đệ tử ưu tú tranh tài. Cuối cùng, Trương Hiểu Hàn tỏa sáng rực rỡ và được công hội công nhận là đệ tử số một, họ quyết định sẽ đầu tư và bồi dưỡng hắn. Khả năng của hắn rất đặc biệt, không hoàn toàn thuộc về phật môn hay đạo môn mà mang tính chất độc đáo của Công hội. Vì thế, thực lực của Trương Hiểu Hàn vượt xa cấp bậc hiện tại của hắn. Trong số các đệ tử, hắn có thể coi là đỉnh cao.”

Diệp Thiếu Dương trầm tư, một lúc sau mới hỏi: “Hắn là người như thế nào?”

“Có phần kiêu ngạo, không dễ gần. Ngoài một vài người được chọn cùng nhau vào Công hội, chẳng ai thích hắn cả,” Mao Tiểu Phương đáp. “Thực ra, không phải vì tính cách mà là do sự thành công của hắn ở Công hội đã tạo ra một áp lực cho giới pháp thuật bên ngoài, làm cho họ cảm thấy mình thua kém.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, hiểu rõ cảm giác này. Mao Tiểu Phương thở dài, nói tiếp: “Mặc dù vậy, tài năng của hắn thực sự không thể phủ nhận, khiến mọi người phải nể phục. Giới pháp thuật cũng đã công nhận danh hiệu đệ nhất đệ tử của hắn. Các môn phái khác cũng đã tạo điều kiện cho hắn.”

Mao Tiểu Phương cho biết rằng bản thân từng gặp Trương Hiếu Hàn một lần. Anh bày tỏ không thích hắn, vì nghĩ rằng một người quá kiêu ngạo không thể dẫn dắt giới pháp thuật đi lên. Diệp Thiếu Dương cười hỏi, “Cường giả thường hay kiêu căng mà?”

“Đúng, nhưng cường giả nên kiêu ngạo một cách hòa nhã, không nên coi thường những người kém hơn,” Mao Tiểu Phương phản bác. Hắn so sánh với Đạo Phong, người cũng có phần kiêu ngạo nhưng không hề miệt thị người khác, chỉ là không muốn để tâm. Diệp Thiếu Dương nhớ tới Lăng Vũ Hiên, cũng được xem là thiên tài nhưng cuối cùng lại không thể sánh với Trương Hiểu Hàn.

Trên đỉnh núi, Diệp Thiếu DươngMao Tiểu Phương trò chuyện rất lâu cho đến khi trời tối. Trăng sáng lên, từ trên này có thể nhìn thấy rõ thung lũng bên dưới, nơi có luồng âm khí nặng nề, tạo nên một màu đen u ám.

Diệp Thiếu Dương ngẩng cao đầu nhìn ánh trăng, bỗng nghĩ về sự tương đồng giữa trăng ở thế giới này và trăng ở thời đại của mình. Nhưng câu hỏi này không có đáp án.

Hai người ngồi trên đỉnh núi, cuối cùng thung lũng bên dưới cũng xuất hiện một số tình huống đáng chú ý.

Tóm tắt:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương khám phá những thách thức mà các thiên tài như Trương Hiểu Hàn phải đối mặt. Dù được ca ngợi là đệ tử số một của Công hội, Trương lại mang tâm lý kiêu ngạo và tạo áp lực cho đồng nghiệp. Mao Tiểu Phương chia sẻ về khả năng phi thường của Trương và sự ghét bỏ từ giới pháp thuật vì thành công của hắn. Cuộc trò chuyện giữa Diệp và Mao diễn ra dưới ánh trăng trên đỉnh núi, nơi họ cùng nhìn xuống thung lũng u ám phía dưới, đặt ra nhiều câu hỏi về định mệnh và sự lựa chọn trong cuộc sống.