Trước câu hỏi của Diệp Thiếu Dương, Mã Thừa đáp: "Là ông cố của tôi."
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Lúc trước thì phải, hiện tại thì chưa chắc."
Mã Thừa lập tức nhíu mày: "Ý cậu là sao?"
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Ông cụ qua đời năm nào?"
Mã Thừa do dự.
Diệp Thiếu Dương nghiêm mặt nói: "Mã tiên sinh, chứng minh thân phận của tôi là chuyện nhỏ; dù đây có là địa bàn của cậu đi chăng nữa, nhưng tôi vẫn có ít nhất một trăm cách để ra ngoài mà cậu không làm gì được. Dù cậu có tin hay không, bây giờ tôi đang giúp cậu. Xin cậu hãy nói thật, còn nguyên nhân tôi sẽ giải thích sau."
Mã Thừa nhìn hắn chằm chằm một lúc, rồi mới nói: "Ông cố tôi qua đời mười hai năm trước. Lúc đầu, ông được an táng ở nơi khác, ba năm trước mới bốc mộ đem về đây."
Diệp Thiếu Dương lại hỏi: "Sau khi bốc mộ, cậu có thấy hài cốt không?" Khi thấy Mã Thừa gật đầu, hắn hỏi tiếp: "Có phải di hài đã rã hết, chỉ còn lại mỗi cốt thôi không?"
Mã Thừa ánh mắt đầy giận dữ, lạnh lùng nói: "Xin Diệp tiên sinh đừng đùa, người chết cả năm dĩ nhiên chỉ còn lại cốt, chẳng lẽ còn cái khác?"
"Còn có thịt." Diệp Thiếu Dương cười cười chỉ vào phần mộ: "Người chôn dưới đây đã biến thành Nhục thi."
Mã Thừa kinh hãi: "Cậu nói… Đó là cái gì?"
"Một loại tà linh, cụ thể chưa cần nói rõ, cậu cứ coi đó là cương thi cũng được."
Mã Thừa hít sâu một hơi, nhìn khắp mộ phần không thấy dấu vết đào bới, hỏi: "Cậu chưa khai quan, làm sao cậu biết?"
Diệp Thiếu Dương mỉm cười: "Nếu như đợi khai quan rồi mới nhìn thì làm sao chứng minh được bản lĩnh của tôi? Tôi dùng Mao Sơn Thuật để diễn ra kết quả này. Muốn biết phải hay không, mở nắp quan tài ra nhìn là biết."
Mã Thừa còn đang do dự thì Lưu Quần ở bên cạnh vội vã xua tay: "Thiếu gia đừng tin tên này nói nhăng nói cuội, quan tài đâu có tùy tiện mở được, chẳng may động chạm tới phong thủy... Theo tôi, tống hết đám này vào đồn cảnh sát, thẩm vấn một hồi thì cái gì cũng ra..."
Hắn còn chưa dứt lời, Diệp Thiếu Dương đã túm lấy bả vai của hắn, kéo từ trong thân thể hắn ra một bóng người. Lưu Quần mềm oặt, suýt ngã, nhưng được Diệp Thiếu Dương níu lại mới miễn cưỡng đứng vững.
Diệp Thiếu Dương mỗi tay nắm một người. Mã Thừa và đám tay chân nhìn dáng dấp của hai người lập tức kinh ngạc không nói nên lời.
Cả hai đều là Lưu Quần, vẻ ngoài giống nhau như đúc, chỉ có điều “Lưu Quần” bị Diệp Thiếu Dương kéo ra gần như trong suốt, đang ngó qua ngó lại với vẻ mặt mê man, trong khi Lưu Quần ban đầu thì bất tỉnh, thân thể mềm nhũn được Diệp Thiếu Dương đỡ ở bên vai.
Một người phía sau thì thào hỏi: "Sao lại có tới hai Lưu Quần, chẳng lẽ..."
Lão Quách bước ra nói: "Không sai, bên phải là hồn phách của hắn. Chiêu này của tiểu sư đệ ta là Mao Sơn Câu Hồn Thuật, có thể tùy ý câu hồn người sống. Cái này cần có pháp lực cực cao, chỉ có Thiên sư mới làm nổi. Các ngươi còn nghi ngờ gì không?"
Diệp Thiếu Dương xách hồn phách của Lưu Quần lên, vỗ vào Quỷ Môn của hắn một cái, lập tức hồn trở về thân thể. Hắn dùng chiêu này vừa để chứng minh bản lĩnh, vừa để trị tên tiểu nhân mỏ nhọn kia, tuy rằng cho hồn của hắn nhập xác ngay nhưng dù sao hắn cũng đã thực hiện câu hồn, cũng có chút ảnh hưởng tới vận khí. Đối với pháp sư mà nói, tùy tiện câu hồn người sống sẽ làm tổn hại âm đức, nhưng không nhiều lắm, mà âm đức của Diệp Thiếu Dương so ra cũng như Mã Thừa giàu nứt vách, chẳng qua là tiêu chút tiền lẻ mà thôi.
"Ý, ban nãy là sao? Chuyện gì đã xảy ra?". Lưu Quần gãi đầu, vẻ mặt mê man hỏi.
Bọn tay chân phía sau Mã Thừa nhìn nhau, ánh mắt nhìn Diệp Thiếu Dương bỗng trở nên khác thường.
Một tên trong bọn ghé vào tai Mã Thừa thì thầm: "Mã ca, bọn thuật sĩ giang hồ đều có một hai chiêu che mắt, không thể tin hết được."
Mã Thừa gật đầu, sau đó nói với Diệp Thiếu Dương: "Quật mộ ông bà là chuyện lớn, nếu không giống như cậu nói thì tính sao đây?"
Diệp Thiếu Dương giang tay: "Lúc đó cậu muốn xử sao thì tùy."
"Được, tôi sẽ ghi nhớ câu này."
Mã Thừa mỉm cười, hạ quyết tâm, nói: "Khai quan!"
Diệp Thiếu Dương liền nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Mã và lão Quách. Tiểu Mã nãy giờ đã kiềm nén một cơn tức, muốn chứng minh thân phận của Diệp Thiếu Dương nên không thèm để ý trèo lên trên phần mộ, cầm xẻng công binh đào hì hục.
Mã Thừa đột nhiên kêu dừng lại, xoay người ra lệnh cho đám tay chân rời khỏi, chỉ để lại một mình Lưu Quần.
"Không cần biết đào được cái gì, tôi không muốn quá nhiều người biết chuyện bên trong quan tài." Khi nghe Mã Thừa giải thích, Diệp Thiếu Dương cũng đồng tình.
Đất ướt nên vô cùng dễ đào, chưa tới mười lăm phút sau, hai người đã đào tới phần mộ, một cỗ quan tài đen bóng nhanh chóng lộ ra hơn phân nửa.
Lão Quách, người chuyên bán quan tài, vừa nhìn thấy cỗ quan tài liền kích động, tay chân run lẩy bẩy: "Làm bằng Âm Trầm Mộc! Một khối vừa lớn vừa hoàn chỉnh như vậy, chính là giá trên trời đó!"
Mã Thừa mặt lộ vẻ đắc ý, nói: "Khối Âm Trầm Mộc này là ông cố tôi vô tình có được. Nhà tôi không thiếu tiền, không cần bán đi nên lấy làm quan tài cho ông cụ..."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên từ trong quan tài phát ra một tiếng "Bốp". Lưu Quần sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, còn Mã Thừa thì, ngược lại, y vốn ngồi dưới đất, nghe động tĩnh vội cả kinh đứng lên lui về phía sau mấy bước. Lúc này trong quan tài liên tiếp phát ra vài tiếng đánh “Bốp… bốp… bốp…”, khiến quan tài bỗng chốc dội hưởng.
"Không phải là xác sống chứ?". Mã Thừa sắc mặt cũng thay đổi, nhìn Diệp Thiếu Dương nói.
"Người đã chết mười mấy năm rồi, sống gì nữa!". Diệp Thiếu Dương cười cười, nhảy tới cạnh quan tài, cùng lão Quách thò tay vào vết nối dưới nắp quan tài tìm khớp ngàm, một đẩy một kéo, tách cái ngàm ra.
Quan tài xịn cỡ này thường không dùng đinh để khỏi phá hủy khối gỗ, chỉ dùng khớp ngàm, hơn nữa vị trí ngàm nhất định phải thích hợp với phương vị ngũ hành.
Hai người một hơi tháo rời năm cái ngàm ra, Diệp Thiếu Dương nắm mép quan tài, hét lớn một tiếng: "Lên!"
Hắn nâng nắp quan tài lên, ném qua một bên.
Mã Thừa và Lưu Quần cùng nhau bước tới nhưng không dám đến gần mà chỉ dám nhón chân thò đầu nhìn vào trong quan tài.
Một đống thịt trắng múp nằm dưới đáy quan tài, thoạt nhìn như một con sâu trắng. Tuy có đầu và tứ chi, nhưng do nhiều mụn thịt chen ở chính giữa nên trông không giống hình người lắm.
"Trời ơi, kinh dị quá...". Lưu Quần che miệng kêu lên, bỗng nhiên sực nhớ tới điều gì đó, khẽ nhìn qua Mã Thừa, lắp bắp nói: "Tôi... tôi không phải nói ông cụ, hơn nữa... đây cũng chưa chắc là cụ mà."
Mã Thừa không rảnh để ý đến hắn, lập tức bước tới trước quan tài, cúi người nhìn về cỗ thi thể quái dị kia, đột nhiên “Phịch” một tiếng, quái vật từ trong quan tài bật dậy, hai tay vươn ra bóp cổ Mã Thừa…
Chương truyện diễn ra trong một mộ phần, nơi Diệp Thiếu Dương và Mã Thừa thảo luận về di hài của ông cố Mã Thừa. Diệp Thiếu Dương tiết lộ rằng có thể có tà linh trong quan tài. Sau khi dùng Mao Sơn Thuật để câu hồn Lưu Quần, nhóm của Mã Thừa tiếp tục khai quan tài. Khi họ mở nắp, một thi thể quái dị xuất hiện khiến mọi người hoảng sợ. Diệp Thiếu Dương chứng minh khả năng của mình qua những sự kiện kỳ bí, tạo nên không khí hồi hộp và gây cấn cho câu chuyện.