Mã Thừa lúc này mới nhìn thấy, trên khuôn mặt quái vật chỉ là một đống mụn thịt, không có mắt, mũi hay lỗ tai. Chỉ có duy nhất một cái mồm đỏ máu đang mở lớn, ngay lập tức nó nhằm vào hắn rồi cắn thẳng xuống.
Cổ Mã Thừa bị quái vật bóp chặt, không thể thoát ra. Y vô thức nghiêng đầu sang một bên, nghĩ rằng mình đã chết. Nhưng quái vật không cắn xuống, và cánh tay đang bóp cổ y cũng buông ra. Mã Thừa lùi lại vài bước rồi ngoảnh đầu nhìn.
Y thấy một sợi dây xích đen sì như mực, đang siết chặt quanh cổ quái vật. Mã Thừa ngẩn ra, nhìn theo sợi dây xích thì thấy Diệp Thiếu Dương đứng ở trên quan tài. Một chân hắn đạp lên lưng quái vật, hai tay nắm chặt sợi dây xích, đồng thời khẽ mỉm cười với hắn.
Thân hình gầy gò của Diệp Thiếu Dương kém xa so với quái vật mập mạp. Nhưng dù cho quái vật có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được, sợi dây xích vẫn không hề lay chuyển.
Quái vật há to mồm, phát ra một tiếng gầm rú chói tai. Mã Thừa nhìn thấy trong khoang miệng quái vật là một đám thịt mềm màu trắng. Trên đó có vài điểm trắng đầy lông lá; lúc đầu y tưởng đó là lông tóc, nhưng nhìn kỹ thì phát hiện ra đó là vô số côn trùng! Chúng đang cắn lên thịt mềm, lúc nhúc dày đặc, chen chúc ở một chỗ, cái đuôi thì ngoe nguẩy khắp nơi.
Mã Thừa suýt nữa nôn ra, vội vàng đưa tay bịt miệng rồi lùi sang một bên, liên tục hít thở sâu vài lần để kiềm chế cảm giác buồn nôn. Y nhìn con quái vật ở phía xa bị Diệp Thiếu Dương đạp dưới chân, vẫn không ngừng giãy dụa. Y cảm thấy khó tin, tự véo đùi mình để xác nhận đây không phải là mơ.
“Đây là cương thi đúng không?” Mã Thừa lẩm bẩm, giọng điệu yếu ớt không còn mạnh mẽ như trước.
“Đây là nhục thi, có thể coi như một loại cương thi.” Diệp Thiếu Dương cười nói với Mã Thừa, rồi tiếp tục: “Cậu không cần lo lắng, nó chỉ mượn hài cốt của ông cậu để sinh ra một loại tà linh. Nếu cậu không phản đối, tôi sẽ tiêu diệt nó, yên tâm, tôi sẽ không phá hủy di hài ông cậu đâu.”
“Là ông cố tôi,” Mã Thừa hít vào một hơi rồi nói tiếp, “cậu mau tiêu diệt nó đi, nhờ vào cậu đó.”
Diệp Thiếu Dương dùng sức kéo Câu Hồn Tác, lôi đầu Nhục thi về phía sau. Hắn rút Tảo Mộc Kiếm ra rồi đâm mạnh vào trong mồm nhục thi. Một tiếng “phốc” vang lên, từ trong miệng nó phun ra chất lỏng bóng loáng giống như dầu mỡ. Nhục thi vùng vẫy trong vô vọng, nhưng sau chưa đầy nửa phút, cả người nó mềm nhũn, không còn động tĩnh gì nữa.
Diệp Thiếu Dương gỡ Câu Hồn Tác ra, rồi nhảy từ trên người Nhục thi xuống, cười nói với Mã Thừa: “Nó chết rồi, cậu lên đây xem, loại Nhục thi như này không phải lúc nào cũng có thể thấy đâu.”
Mã Thừa hít sâu một hơi, tiến lên vài bước. Y tỉ mỉ đánh giá cỗ Nhục thi đã chết, chỉ thấy toàn thân quái vật đầy những cái bướu thịt lớn. Trong các khe hở của mỗi bướu thịt đều có vô số những con côn trùng màu trắng giống như loài trong miệng nó, chúng nhúc nhích ở khắp mọi nơi, khiến hắn nổi da gà.
Tiểu Mã và Lão Quách ở bên cạnh cũng không muốn nhìn thêm.
“Côn trùng màu trắng này là gì vậy?” Mã Thừa hỏi.
“Một loại thi trùng, bên trong cơ thể nó đều là loại côn trùng này.” Diệp Thiếu Dương dùng Tảo Mộc Kiếm gạt đi những vết ngấn ở cổ quái vật rồi hỏi: “Có cần tôi moi ra cho cậu xem không?”
“Đừng, đừng!” Mã Thừa liên tục xua tay, y nhìn Nhục thi rồi lẩm bẩm: “Hài cốt của ông cố tôi… tại sao lại biến thành như vậy?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Một hai câu thì không thể giải thích rõ nguyên nhân được. Nhưng khuôn mặt cỗ Nhục thi này mới chỉ có cái mồm, chứng tỏ nó còn chưa hoàn thiện, nên tương đối dễ đối phó. Một khi hoàn thành, sẽ cùng với hài cốt của ông cố cậu phạm phải cửu xung, gây hại cho con cháu. Bắt đầu từ ba đời sau ông cố cậu… tức là đến đời của cậu, trong vòng một năm sẽ xảy ra tai ương đổ máu, cầu khẩn thế nào cũng không có tác dụng.”
Mã Thừa nghe xong liền biến sắc, ánh mắt y nhìn Diệp Thiếu Dương tràn đầy sự biết ơn.
Tiểu Mã thấy vậy liền tiến tới trước mặt Mã Thừa, cười hì hì nói: “Giờ cậu đã tin chúng tôi không nói dối đúng không? Chúng tôi đến đây quả thực là vì bắt quỷ, nhưng còn giúp nhà cậu một chuyện lớn.”
Mã Thừa gật đầu: “Thực sự rất cảm ơn.”
“Không cần khách sáo, đều là người một nhà cả, việc nên làm thôi,” Tiểu Mã hếch mũi lên, vỗ vai Mã Thừa.
Mã Thừa nhíu mày: “Người một nhà gì cơ?”
“Tôi cũng họ Mã, cùng họ với cậu, đúng rồi, quê cậu ở đâu, biết đâu chúng ta còn chung dòng họ đấy.”
“Cậu cứ coi như chúng ta cùng dòng họ là được rồi,” Mã Thừa cười bất đắc dĩ, y ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương rồi hỏi: “Bây giờ tôi phải làm gì để tránh khỏi tai ương đổ máu?”
“Rất đơn giản, cậu tìm một mảnh đất phong thủy tốt, đem cả quan tài lẫn hài cốt của ông cố cậu mai táng. Xung quanh quan tài thì dựa theo vị trí của bảy ngôi sao, chôn bảy cái vò dưa muối xuống, bên trong chứa đầy dưa và nước muối, sau đó bịt kín lại. Tự nhiên sẽ hóa giải được kiếp nạn lần này. Nếu cậu không tìm được pháp sư, trước mặt cậu có một vị pháp sư đây, là sư huynh của tôi, là thầy phong thủy nổi tiếng ở Thạch Thành.”
Lão Quách thấy Diệp Thiếu Dương giới thiệu mình, trong lòng y rất vui, lập tức đứng thẳng lưng, vuốt cằm, tạo dáng như một nhân vật quan trọng. Đáng tiếc y không có chòm râu, nếu không nhìn càng giống hơn.
Mã Thừa gật đầu nói với Lão Quách: “Vậy thì mong vị đại sư này ra tay, không biết thù lao… sẽ làm ngài vừa lòng chứ?”
“Không dám, không dám, đều là người quen cả, giảm cho cậu hai mươi phần trăm.”
Mã Thừa nhìn cỗ nhục thi có phần khó xử, y nhíu mày nói: “Cứ như này mà đem đi chôn thật sự khó mà chịu nổi, Diệp tiên sinh, cậu xem…”
Diệp Thiếu Dương mở ba lô, móc ra một gói bột diêm tiêu màu đỏ, rồi rắc đều lên cơ thể nhục thi. Từng cái bướu thịt trên người nó dần xẹp xuống, làn da vỡ ra, bên trong quả nhiên là một đám côn trùng giống như giòi bọ đang chen chúc nhau trên một đống thịt nát. Nhưng dưới tác dụng của bột diêm tiêu, đám côn trùng và những mảnh thịt nát rất nhanh đã bị hòa tan, hóa thành một làn khói màu vàng, sau đó biến mất vào không khí.
Chưa đến một phút, nhục thi đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bộ xương người hoàn chỉnh cùng với một chút dịch thể nhầy nhụa vẫn còn dính trên nắp quan tài.
Trên ngón tay cái của bộ xương có một chiếc nhẫn ngọc lớn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Nhìn qua đã biết là vật quý, Mã Thừa chợt kích động: “Không sai, đây chính là hài cốt của ông cố tôi!”
Ngay sau đó y quỳ gối trước quan tài, rất lâu sau mới đứng dậy, ánh mắt y nhìn Diệp Thiếu Dương tràn đầy cảm kích.
Diệp Thiếu Dương gật đầu với y rồi gọi Lão Quách cùng nhau khiêng nắp quan tài đậy lại. Tiếp đến hắn lấy trong ba lô ra một miếng Long Diên Hương đưa cho Mã Thừa, dặn dò: “Hài cốt không thể tiếp tục chôn ở đây, cậu nhanh chóng sắp xếp người mang đi chỗ khác. Trước khi tìm được âm trạch tốt, có thể đặt ở trong nhà, nhưng bộ hài cốt này vẫn còn một chút khí âm tà, rất dễ hấp dẫn tà linh tới. Cậu đặt miếng Long Diên Hương này vào trong quan tài để trấn áp, đảm bảo không có chuyện gì xảy ra. Thứ này rất quý, coi như đền bù cho việc trước đó bọn tôi tự tiện xông vào nghĩa trang nhà cậu, cái này tôi không lấy tiền.”
Mã Thừa lập tức dặn Lưu Quần nhanh chóng gọi người đến chuyển bộ hài cốt đi. Đợi sau khi Lưu Quần đi rồi, y mới bày tỏ sự cảm kích đối với Diệp Thiếu Dương.
Trong chương này, Mã Thừa phải đối mặt với một con nhục thi đáng sợ đã mượn hài cốt của ông cố. Diệp Thiếu Dương đã kịp thời xuất hiện và sử dụng sợi xích để khống chế quái vật. Sau khi một cuộc chiến nảy lửa, Diệp Thiếu Dương tiêu diệt nhục thi và giúp Mã Thừa hiểu rõ về nguy cơ mà gia đình anh đang đối mặt. Biện pháp phong thủy được đưa ra nhằm hóa giải tai ương, mang lại hy vọng cho Mã Thừa và gia đình khi chuẩn bị tiến hành nghi thức an táng cho ông cố.
Chương truyện diễn ra trong một mộ phần, nơi Diệp Thiếu Dương và Mã Thừa thảo luận về di hài của ông cố Mã Thừa. Diệp Thiếu Dương tiết lộ rằng có thể có tà linh trong quan tài. Sau khi dùng Mao Sơn Thuật để câu hồn Lưu Quần, nhóm của Mã Thừa tiếp tục khai quan tài. Khi họ mở nắp, một thi thể quái dị xuất hiện khiến mọi người hoảng sợ. Diệp Thiếu Dương chứng minh khả năng của mình qua những sự kiện kỳ bí, tạo nên không khí hồi hộp và gây cấn cho câu chuyện.