“Đây chính là con quái miêu do Ngô lão thái nuôi dưỡng!”
Diệp Thiếu Dương lùi lại chừng mười bước, nói, “Ta nhớ rõ, mấy con quái miêu đó đều có mắt đỏ.”
“Vậy giờ ta phải làm sao?” Diệp Tiểu Manh nhìn hắn, hỏi.
Diệp Thiếu Dương trong lòng phán đoán, có vẻ như cô nàng đã vô tình hình thành tâm lý dựa dẫm vào mình, mà chính cô cũng không nhận thức được điều đó.
“Chờ xem thế nào, không phải chiều nào cô ta cũng đều mang cơm cho Ngô lão thái sao? Chúng ta chỉ cần đợi, ắt sẽ rõ.”
Nghĩ vậy, Diệp Thiếu Dương cảm thấy không thể cứ ngồi yên một chỗ được, tốt nhất là nên tìm việc làm. Nhìn xung quanh, hắn thấy có một cây liễu khô héo, liền đi qua đó.
Cây liễu do bị khô hạn lâu ngày nên hầu như đã chết. Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn tán cây, chọn ra một vài cành cứng cáp rồi bẻ xuống, buộc lại với nhau. Tiếp theo, hắn đi tới trước gian nhà, dùng cành cây đào ra một cái hố, sau đó đặt vài nhánh cây khô ngang trên miệng hố, thử dẫm lên thấy chắc chắn, lúc này mới lùi sang một bên.
“Rốt cuộc ngươi đang làm gì thế?” Diệp Tiểu Manh không nhịn được hỏi.
“Dùng cách này, không cần phải tiếp xúc trực tiếp cũng có thể đoán biết được cô ta còn sống hay đã chết.”
Thấy hai người mở to mắt kinh ngạc, Diệp Thiếu Dương lại cười cười, nói: “Mấy nhánh cây kia khá cứng cáp, nếu là người sống đi trên đó sẽ không bị gãy, nhưng nếu là cương thi, nặng hơn nhiều so với người thường, khi nó dẫm lên, nhánh cây sẽ gãy.”
Tiểu Mã vừa nghe, lập tức hỏi: “Thế là thế nào, người chết nặng hơn người sống à?”
“Cái đó gọi là ‘chết chìm’, từ này xuất phát từ việc so sánh trọng lượng của người chết với việc chết chìm. Sau khi chết, thể trọng sẽ tăng lên khoảng ba phần so với lúc còn sống.”
Tiểu Mã ngây người.
“Không phải đâu, ta nghe người ta nói, khi vừa mới chết, thể trọng sẽ giảm bớt ít nhất là hơn mười gram, đó chính là trọng lượng của linh hồn…”
“Đó chỉ là khi vừa mới chết thôi. Sau khi chết, trong cơ thể sẽ sinh ra thi khí, rồi sẽ hư thối, thi khí ấy sau này sẽ tự tan. Thi khí là thứ đứng đầu trong uế khí, khi ngấm xuống đất thì vô hình trung sẽ làm gia tăng thể trọng của người chết. Nếu thi thể không hư thối hoặc thi khí không thể tan đi, sẽ hình thành nên cương thi.”
Tiểu Mã chợt tỉnh ngộ.
Diệp Tiểu Manh có chút kinh ngạc, liếc nhìn Diệp Thiếu Dương, nói “Lợi dụng thể trọng để nghiệm chứng người sống hay chết, ngươi cũng lắm chiêu trò đấy nhỉ.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, dẫn hai người lùi ra xa, tìm một nơi ẩn nấp tương đối kín đáo trong bụi cỏ, rồi yên lặng chờ đợi.
Chờ được một hồi, bỗng cửa phòng chậm rãi mở ra, Diệp Thu Linh từ bên trong bước ra, trên người mặc bộ quần áo nhăn nhúm, tay xách theo cái giỏ tre, trên dùng miếng vải đen che lại, nhìn không rõ bên trong có gì. Con quái miêu cũng đang nằm trên vai cô ta.
“Cái gì thế nhỉ?” Tiểu Mã tò mò hỏi.
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi đi mà hỏi cô ta.”
Tiểu Mã trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi nhớ lại lần gặp con quỷ thắt bím kia, nó cũng vác theo một cái rổ như vậy, trong rổ đựng chính cái đầu của nó, lập tức run lên cầm cập.
Diệp Thu Linh đờ đẫn, hai mắt vô thần, hoàn toàn không chú ý tới xung quanh, đưa chân, đạp lên một nhánh cây do Diệp Thiếu Dương cố ý sắp đặt.
“Rắc,” một tiếng, nhánh cây đứt gãy, Diệp Thu Linh kịp thời rút chân lại, chậm rãi cúi đầu nhìn một cái, sau đó vòng qua hố đất, tiếp tục xuống núi.
Ba người ẩn nấp trong bụi cỏ vẫn không hề nhúc nhích, cho đến khi thấy Diệp Thu Linh đã đi khá xa, Tiểu Mã mới hít một hơi thật sâu, nói: “Quả nhiên là cương thi.”
“Cô ta không phải cương thi,” Diệp Thiếu Dương nói.
“Không phải cương thi thì là cái gì?”
“Lúc cô ta sắp rơi vào hố, còn có phản xạ lùi lại, cúi đầu quan sát, và biết đi vòng qua hố đất, xem ra cô ta vẫn còn có chút ý thức. Nếu là cương thi thì sẽ không như vậy.”
Diệp Thiếu Dương nhìn bóng Diệp Thu Linh khuất dần, lẩm bẩm: “Cô ta là một người không có tim.”
Diệp Tiểu Manh nghe hắn nói như vậy, chậm rãi gật đầu, nói “Không sai, nhìn dáng vẻ của cô ta thì đúng là một người không có tim. Tình trạng này cũng gần giống như hoạt thi, người thì chưa chết, nhưng đã không còn tim, hành vi hoàn toàn chịu sự khống chế của người khác, làm việc theo mệnh lệnh, hoàn toàn không có cảm giác về sự tồn tại của chính mình…”
Tiểu Mã nghe xong thì kinh hãi, nói “Không có tim, người có thể sống được sao?”
“Cô ta vốn không có tim, là một loại nửa người nửa thi, hồn phách vẫn còn trong cơ thể, nhưng không khống chế được hành vi của mình.”
Diệp Tiểu Manh đứng dậy nói, “Cô ta tám phần là muốn đi tìm Ngô lão thái, chúng ta cùng đi theo xem sao.”
Ba người liền bám theo Diệp Thu Linh xuống núi, giữ khoảng cách khoảng vài trăm mét. Khi xuống núi, vốn tưởng cô ta sẽ đến thôn cũ tìm Ngô lão thái, nào ngờ cô ta lại vòng sang bên trái, ra khỏi thôn, đi thẳng về phía con đường lát xi măng.
Tuy ba người cảm thấy rất tò mò, nhưng cũng chỉ âm thầm bám theo. Họ thấy Diệp Thu Linh đi về phía sau núi, tiến vào bãi tha ma.
“Đây là phần mộ tổ tiên nhà chúng ta,” Diệp Tiểu Manh nói.
Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh ngạc, cũng may lúc này Diệp Thu Linh đang đi phía trước, vì vậy ba người tạm dừng chân, đứng trên cao nhìn xuống.
Diệp Thu Linh, vai cõng quái miêu, thì thầm với nó, ngay lập tức quái miêu nhảy xuống, đi quanh bãi tha ma một vòng, có vẻ như đang kiểm tra xem có ai không. Sau đó, nó quay lại đứng dưới chân Diệp Thu Linh, ngẩng đầu lên kêu meo meo, rồi nhảy lên một phần mộ, từ từ ngồi xuống.
Ba người bọn Diệp Thiếu Dương chăm chú quan sát, đây là một ngôi mộ mới, trên mộ còn cắm cờ trắng, đặt vòng hoa. Diệp Thu Linh đặt cái rổ xuống, đến bên cạnh ngôi mộ, dùng hai tay bắt đầu đào bới.
Ba người nhìn nhau, cả kinh trợn mắt há hốc mồm, không biết cô ta đang làm gì. Diệp Thu Linh đào mộ tỏ ra rất có kinh nghiệm, đôi tay cũng rất có lực, chưa đến mười phút, đã đào ra một cái hố có đường kính lớn như một huyệt động, sau đó chui vào tiếp tục đào bới.
Càng đào sâu, cả người cô ta cũng chui vào bên trong, nhưng tuyệt nhiên không thấy có đất nào bị hất ra ngoài. Cô ta nằm ở trong đó hồi lâu mới bắt đầu khom mình chui ra.
Lúc này ba người bọn Diệp Thiếu Dương thất kinh phát hiện ra hai tay cô ta đang kéo ra một cỗ thi thể. Cái thi thể kia là của một lão nhân, trên người mặc áo liệm vẫn còn mới, chắc vừa mới chết cách đây không lâu.
“Vì sao không hoả táng người chết?” Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.
“Người trên núi khi chết, rất ít hoả táng, hơn nữa cũng chẳng có ai quản,” Diệp Tiểu Manh nói. “Việc này chẳng có gì đáng ngạc nhiên.”
Diệp Thu Linh chỉ lôi ra nửa thân trên của xác chết, sau đó tiến lại gần cái xác, làm ra một hành động kinh người: Hai tay cô ta chọc vào hai mắt của người chết, từ từ dùng sức xé rách lớp da, máu thịt văng tung tóe.
Sau đó, cô ta lại thành thạo lột phăng da mặt của cái xác, lộ ra một cái đầu lâu máu me nhầy nhụa.
“Ui má ơi…” Tiểu Mã hít sâu một hơi, cố kìm chế cái dạ dày đang sôi lên ùng ục của mình.
Diệp Tiểu Manh cũng bịt chặt miệng. Diệp Thu Linh đem cái đống da mặt đó vứt sang một bên, rồi đưa miệng tới, chộp lấy xương gò má của người chết, ngoạm một miếng, phát ra một chuỗi âm thanh răng rắc đến tê dại da đầu.
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và hai người bạn theo dõi một người phụ nữ có biểu hiện lạ. Họ nghi ngờ cô ta là một cương thi khi thấy cô ta không có phản ứng bình thường. Khi đến một bãi tha ma, cô ta khai quật một thi thể và thực hiện những hành động rùng rợn, cho thấy rằng cô ta không hoàn toàn sống, mà là một nửa người nửa thi. Điều này làm Diệp Thiếu Dương và những người bạn không khỏi hoang mang trước thực tế kinh hoàng mà họ đang chứng kiến.
Trong hành trình tìm kiếm Diệp Thu Linh, Diệp Tiểu Manh và những người bạn phát hiện ra một bí mật đáng sợ. Họ tìm đến nhà cô nhưng không thấy ai ở đó. Với sự tò mò, họ quyết định khám phá xưởng bánh gần đó. Khi nhìn vào trong, họ thấy một người phụ nữ nằm trên giường, bụng phập phồng kỳ lạ, chứng tỏ có điều gì đó không ổn. Sự lo lắng dấy lên khi một con quái miêu bất ngờ xuất hiện, làm rõ hơn những nghi ngờ về số phận của Diệp Thu Linh.
Diệp Thiếu DươngDiệp Tiểu ManhDiệp Thu LinhNgô lão tháiTiểu Mã