Diệp Thiếu Dương lập tức ngỡ ngàng: "Tôi… đánh người?" Tiểu Mã thấy xấu hổ, cười hắc hắc, “Không phải đâu, hắn chỉ đùa chút thôi, chúng tôi vẫn thường làm vậy mà...” Vương Bình cũng cảm thấy mình đã hơi quá chớn, quay sang cười với Diệp Thiếu Dương: "Tôi là người hay nói thẳng, Thiếu Dương, đừng để trong lòng nhé."
"Sao lại để trong lòng chứ, cô đối tốt với hắn như vậy, tôi còn cao hứng nữa là.” Diệp Thiếu Dương cười khổ. Tiểu Mã lại nói vài câu đùa giỡn, không khí trở về hòa hợp, nhưng không ai biết trong lòng Diệp Thiếu Dương có một chút cô đơn.
"Trận chiến trước với Tu La Quỷ mẫu, ngươi cũng ở đó, ngươi biết trận đó đánh ra sao, bên chúng ta có bao nhiêu người." Diệp Thiếu Dương nói, "Chỉ vì đánh một con Quỷ mẫu, An Tĩnh Phong đã hy sinh, Diệp Tiểu Thước cũng chết, Tiểu Manh cũng suýt mất mạng... Quan trọng nhất là, Quỷ mẫu chết là do bị Tà Thần phản phệ, nếu Tà Thần liên hợp với Quỷ mẫu, chúng ta thậm chí không có cơ hội thắng."
Tiểu Mã gật đầu, "Tôi biết, tôi nói chính là... thực lực tuyệt đối." Diệp Thiếu Dương khinh thường nói: "Thực lực tuyệt đối là gì chứ? U Linh Lộ là phạm vi quỷ lực của Tử Nguyệt, ở đó tu vi của cô ta mạnh hơn vài phần, hơn nữa cô ta là vật hiến tế, trong cơ thể là oán khí của gần năm mươi con quỷ tự sát, tu luyện nhiều năm như vậy, đâu phải dễ đối phó. Đồng Giáp Thi Vương thì lại càng không cần phải nói, ngươi không phải pháp sư, sẽ không hiểu được."
Tiểu Mã gãi đầu, “Có khi nào lần này chúng ta cần tìm người hỗ trợ không?” “Hỗ trợ… đúng là cần tìm.” Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Lão Quách, hỏi: “Tứ Bảo đi đâu rồi?” “Đi khai quang cho người ta rồi… bên Hoàn Bắc, hai ngày này chắc cũng quay về.” “Khi nào hắn về giúp ta gọi hắn qua đây.”
“Còn có Qua Qua, Tiểu Bạch, đúng rồi, không phải Tiểu Bạch có một ca ca sao?” Tiểu Mã phấn khích nói. “Họ đều là Xà yêu ngàn năm, tôi không tin họ không đối phó nổi một con lệ quỷ!” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm lắc đầu, “Việc này không dễ, lúc trước họ đều ở nhân gian, hiện giờ ba người họ đều ở dưới Âm Ty, có chức trách trong đó, Âm Ty có quy quy, quỷ sai lớn nhỏ, trừ khi nhận lệnh hành sự, nếu không không được phép can thiệp vào việc nhân gian, cho nên chưa đến lúc bất đắc dĩ, tôi không nghĩ sẽ gọi họ.”
Lão Quách cũng nói: “Nếu họ có chức trách, khi nghe đệ triệu hoán, chắc chắn sẽ muốn đến, vạn nhất Âm Ty không cho phép, lại càng làm cho sự việc thêm phức tạp, thật không ổn chút nào.” Tiểu Mã gãi đầu, “Vậy mà sao ngươi còn để họ đi Âm Ty?”
Diệp Thiếu Dương đáp: "Tôi không thể ngăn cản con đường của họ, xuống Âm Ty có thể mưu cầu địa vị. Hơn nữa nếu tôi có việc cần làm ở đó, họ cũng có thể giúp đỡ." Tiểu Mã đang định nói gì đó thì Diệp Thiếu Dương khoát tay, “Hiện tại vấn đề quan trọng nhất, là phải tìm được tên vu sư Thái Lan kia. Dựa vào những manh mối, gã này chắc chắn là nhân vật khó đối phó, hắn đã hao tổn rất nhiều tâm cơ để bày ra mọi chuyện, tôi không tin hắn sẽ ngồi yên. Một pháp sư có tu vi sâu sắc như vậy chắc chắn sẽ khó đối phó hơn cả lệ quỷ, Hồ Uy chính là một ví dụ.”
Lão Quách nghĩ một hồi, nói: “Ba mươi năm trước, hắn khoảng ba bốn mươi tuổi, giờ chắc cũng đã hơn 60, không biết còn sống không, nếu sống, đệ dự tính tìm hắn thế nào?” “Pháp sư không phải vận động viên quyền anh, chỉ cần còn có sức làm phép, thì không thể khinh thường. Hơn nữa, tuổi càng lớn, thời gian tu luyện càng dài, pháp lực cũng càng thâm hậu.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Tôi thực sự không thể tìm ra hắn, nhưng có người chắc chắn có thể.” Lão Quách nhíu mày: "Đệ muốn nói Ngô Nhạc Ý?" Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, Lão Quách nghiêm nghị nói: “Tiểu sư đệ, tôi nhắc nhở đệ, Ngô Nhạc Ý không phải người bình thường. Đừng nghĩ sẽ có thể uy hiếp hắn, bằng không sẽ gặp rắc rối.”
Diệp Thiếu Dương im lặng không nói. Lúc ăn cơm, Diệp Thiếu Dương gọi điện cho Chu Tĩnh Như, nhờ nàng sắp xếp một chút, Chu Tĩnh Như sảng khoái đồng ý và bảo hắn chờ kết quả. Diệp Thiếu Dương lại nhờ Tạ Vũ Tình thông qua mạng tin tức của cảnh sát để tìm hồ sơ, xem có thể tìm ra thông tin liên quan tới Ngô Nhạc Ý không. Tạ Vũ Tình đồng ý, sau khi cơm nước xong thì rời đi trước, Lão Quách trở về vui vẻ, còn Tiểu Mã phải vất vả mới tìm được cơ hội ngồi riêng với Vương Bình một hồi.
Diệp Thiếu Dương muốn chờ tin tức của Chu Tĩnh Như, nên cùng Tiểu Mã đi tới Học viện Y khoa. Vương Bình vừa lúc muốn đi tìm giáo viên tham vấn mấy chuyện, nên đi trước. Còn lại Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã, hai người đi dạo ven bờ mương nước đen.
Tiểu Mã đột nhiên vỗ vai Diệp Thiếu Dương, nói: “Tiểu Diệp Tử, có chuyện này muốn nói với ngươi, ngươi cảm thấy… tôi với Bình Bình thế nào?” “Cải trắng cuộn thịt heo,” Diệp Thiếu Dương không cần nghĩ đã trả lời. Tiểu Mã tức giận nói: “Cô ấy có dáng người đẹp như vậy, đâu có giống heo.”
“Đệch, hiểu của ngươi có vấn đề à!” “Hắc hắc, chỉ đùa thôi mà.” Tiểu Mã xoa tay, cười mờ ám: “Nói thật với ngươi, tôi định cầu hôn Bình Bình…”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày: “Có sớm quá không? Cô ấy có đồng ý không?” “Không sớm đâu, cứ cầu hôn trước, nếu thành công, sẽ làm lễ đính hôn sau. Nếu để lâu như vậy, cô ấy lại xinh đẹp như vậy, hai người lại cách xa... Tôi thấy lòng mình khó chịu.”
Diệp Thiếu Dương đáp: “Vậy ngươi đi cầu hôn là được chứ gì, mà không đúng, ngươi nói với tôi chuyện này làm gì?” “Cầu hôn cũng không thể chỉ nói miệng, tôi phải thực tế một chút, có phải không?” Diệp Thiếu Dương gãi đầu: “Hình như phải mua nhẫn kim cương gì đó.” “Nhẫn kim cương cũng chỉ là chút lòng thành. Ý tôi là, mua một căn hộ không tồi, dùng giấy tờ nhà cầu hôn cô ấy, cái này không phải quá thực dụng, ngươi nghĩ xem, như vậy không phải có thể cho cô ấy cảm giác an toàn hơn sao?”
"Đúng hay không, tôi không biết, tôi còn chưa cầu hôn bao giờ." Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên sửng sốt: “Đúng rồi, ngươi lấy đâu ra căn hộ?” “Chưa có, không phải là đang chuẩn bị mua sao…”
Nhìn ánh mắt chờ mong của Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương hiểu ra, lập tức thấy sợ, chẳng lẽ hắn muốn tìm mình vay tiền? Quả nhiên, Tiểu Mã cười hớn hở: “Tiểu Diệp Tử, dù sao cũng là bạn bè, ngươi có thể giúp mình chút không…” “Dừng lại!” Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên, “Việc khác thì dễ nói, còn tiền thì không có, tôi thật sự không có tiền. Tôi cũng tính mua nhà, còn muốn nhờ Tiểu Như…”
Tiểu Mã lập tức nói: “Ngươi xem ngươi kìa, tôi khi nào muốn tìm ngươi vay tiền!” “Thế thì có ý gì, muốn cho tôi vay tiền à?” “Mơ đi! Nói thật với ngươi, cha mẹ tôi có chút tiền, tính cho tôi mua một căn hộ ở Thạch Thành, nhưng tôi thực sự không muốn dùng tiền của họ. Hơn nữa giá nhà ở Thạch Thành cao như vậy, tôi định nhờ ngươi nói giúp mấy câu với Tiểu Như, quan hệ của ngươi với cô ấy rất tốt mà…”
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã thảo luận về trận chiến với Quỷ mẫu và khả năng cần tìm thêm sự hỗ trợ. Tiểu Mã bày tỏ ý định cầu hôn Vương Bình và đề xuất việc mua nhà để tạo cảm giác an toàn cho cô. Diệp Thiếu Dương khuyến cáo Tiểu Mã cần suy nghĩ kỹ hơn, đồng thời họ cũng lên kế hoạch tìm kiếm thông tin về pháp sư Ngô Nhạc Ý. Không khí dần trở nên căng thẳng khi họ nhận ra những thử thách phía trước.
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình điều tra một bức ảnh chụp tòa nhà giải phẫu, phát hiện sự chênh lệch vị trí cửa sổ. Diệp quyết định giúp Lâm Du, một lệ quỷ, báo thù nhằm giúp cô giải phóng chấp niệm, mặc dù Tạ Vũ Tình lo lắng về việc hợp tác với cô. Họ gặp gỡ nhóm bạn để thảo luận vấn đề quỷ dữ tại trường học, trong khi Diệp cố gắng tránh mọi rủi ro và lên kế hoạch cho hành động tiếp theo.
Diệp Thiếu DươngLão QuáchNgô Nhạc ÝChu Tĩnh NhưTạ Vũ TìnhTiểu MãVương Bình