Sơ Tranh không ngờ rằng Tiểu Hoàng Đế lại nhớ rõ lời của phụ hoàng mình. Cô chỉ có thể nói: "Cố lên." Chuyện lớn của quốc gia, một Hoàng Đế trưởng thành như ngươi phải tự mình giải quyết.
Vừa trở lại sơn trang nghỉ mát, thì có người đến báo rằng Công chúa Ngọc Điệp bị ong vò vẽ đốt. Thái y đã chẩn trị, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng mặt nàng sưng phù như đầu heo. Cung nữ Chi Nhi, vì che chở cho công chúa Ngọc Điệp, lại bị thương nặng hơn.
Sơ Tranh đau đầu, tự hỏi sao lại có chuyện như vậy, cô chỉ ra ngoài một ngày. Cô đã nhiều lần nhắc nhở mấy cung nữ không được cho công chúa ra ngoài, tại sao lại để chuyện này xảy ra? "Chuyện này..." Các cung nữ không dám nói. Một trong số họ run rẩy trả lời: "Là Tam công chúa mời công chúa ra ngoài, chúng nô tì không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết khi đưa công chúa về thì..."
Tam công chúa lại là ả! Sơ Tranh không thể kiềm chế sự tức giận của mình. "Ta bảo các ngươi trông coi nàng, không cho phép nàng ra ngoài, các ngươi trông coi kiểu gì vậy?" Một cung nữ lên tiếng: "Bẩm Thái Hậu, là Tam công chúa..."
Tính tình của Tam công chúa rất hung hăng. Cô thường xuyên mắng mỏ cung nữ và thái giám. "Các ngươi nghe nàng hay nghe ta?" Các cung nữ im lặng quỳ xuống, run rẩy. Sơ Tranh phẫn nộ, bảo họ tự đi lĩnh phạt. Cô đi vào phòng trong, thấy y nữ đang dùng thuốc bôi cho công chúa Ngọc Điệp.
Dung Thí nhận được tin đến vào chạng vạng tối. Trong điện chỉ còn lại Sơ Tranh và Tố Tuyết. Dung Thí bước vào với dáng vẻ nghiêm túc, khom người chào cô: "Thái Hậu." Sơ Tranh cố bình tĩnh nhưng cảm thấy căng thẳng.
Cô bảo Tố Tuyết ra ngoài, rồi đối diện với Dung Thí. "Nàng sao rồi?" Dung Thí hỏi. Sơ Tranh đáp: "Thái y nói không nguy hiểm đến tính mạng." Dung Thí lại hỏi: "Có thể để lại di chứng gì không?" "Tiêu sưng là tốt thôi." Sau khi nghe câu trả lời, Dung Thí xoay người ra ngoài, nhưng lại bị Sơ Tranh giữ lại.
Cô đè hắn vào tường, giọng nói cứng rắn: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng làm loạn, đây là trong cung." Dung Thí nén giận, cúi thấp giọng: "Thái Hậu, chuyện từng làm, dù sao cũng phải trả giá đắt."
"Ngươi quan tâm nàng như vậy?" Sơ Tranh hỏi. "Nàng là thân nhân của ta." Dung Thí phản bác. Sắc mặt hắn lập tức khó coi. "Ta không có quan hệ gì với bọn họ." Hắn tránh khỏi và lập tức rời đi.
Tố Tuyết hỏi về mối quan hệ giữa Dung Thí và Dung gia. Sơ Tranh ra lệnh Tố Tuyết điều tra.
Ngày hôm sau, công chúa Ngọc Điệp tỉnh lại. Nàng bị Tam công chúa quấy rối và không thể từ chối. Khi nghe tin Chi Nhi đang gặp nguy hiểm, nàng dốc sức chạy ra ngoài, chỉ để chứng kiến Chi Nhi đã không còn thở.
Sơ Tranh đứng ngoài nghe tiếng khóc thảm thương của công chúa Ngọc Điệp. Sau khi nàng chạy ra, quỳ xuống trước mặt Sơ Tranh, xin ngài làm chủ. Nhưng Sơ Tranh lạnh lùng yêu cầu đưa công chúa về phòng.
Khi trở về, Tố Tuyết thắc mắc về cách giải quyết của Sơ Tranh. Sơ Tranh biết rằng nhà ngoại của Tam công chúa có thực quyền, nên phải cẩn thận đối phó. "Rắc rối quá," cô nghĩ.
Sơ Tranh đối mặt với sự tức giận khi Công chúa Ngọc Điệp bị ong đốt do bị Tam công chúa lừa ra ngoài. Công chúa Ngọc Điệp bất tỉnh, Chi Nhi bị thương nặng. Trong khi Sơ Tranh trừng phạt các cung nữ, cô cũng phải đối phó với Dung Thí, người thể hiện sự quan tâm đến Ngọc Điệp. Khi Ngọc Điệp tỉnh lại và chứng kiến cái chết của Chi Nhi, cô quỳ trước Sơ Tranh xin điều trị, nhưng Sơ Tranh lạnh lùng yêu cầu đưa nàng về phòng, đề phòng rắc rối từ nhà ngoại của Tam công chúa.
Trong Đinh phủ lớn lao, Sơ Tranh và Tiểu Hoàng Đế bị Đinh đại nhân tiếp đãi nhưng nhanh chóng nhận ra sự giả dối trong lời xin lỗi của ông. Khi Tiểu Hoàng Đế thể hiện thái độ không hài lòng, tình hình trở nên căng thẳng khi Đinh đại nhân tiết lộ tham vọng thật sự. Cuộc đối đầu diễn ra, kết thúc với việc Cấm Vệ quân xuất hiện để cứu giá Bệ Hạ, buộc Đinh đại nhân cùng con trai phải ngất xỉu trước tình huống bất ngờ này.
Sơ TranhTiểu Hoàng ĐếCông chúa Ngọc ĐiệpChi NhiTam công chúaDung ThíTố Tuyết