Sơ Tranh đang suy nghĩ về một số vấn đề trong xã hội thì bỗng nhiên bị Vương Giả làm gián đoạn.
"Bạn có biết hai mươi đồng phải mất bao lâu để kiếm được không?" Trương Tiểu Bình liên tục chửi rủa.
Sơ Tranh lạnh lùng nhìn thẳng vào Trương Tiểu Bình, ánh mắt của cô thể hiện sự không quan tâm. Trương Tiểu Bình gặp ánh mắt của cô thì bỗng chốc cảm thấy chột dạ.
"Việc này không phải tôi làm." Sơ Tranh quăng ra một câu rồi quay lưng bỏ đi.
"Mày dừng lại!" Trương Tiểu Bình gào lên.
Sơ Tranh không quan tâm đến những tiếng hét của bà ta, chỉ đi tìm nhân chứng cho sự việc.
Một tiếng sau, Sơ Tranh trở lại cùng với một ông lão nghiêm túc. Lăng Thụ thấy cô thì định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy người đứng sau cô thì liền im bặt.
"Nhị gia, sao ngài lại đến đây?" Lăng Thụ ngạc nhiên hỏi.
Nhị gia, là trưởng bối trong gia đình Lăng Thụ, đi vào nhà chính ngồi xuống và yêu cầu gọi Lăng Kiều Kiều đến.
Khi Lăng Kiều Kiều và Trương Tiểu Bình xuất hiện, cả hai đều kính cẩn trước Nhị gia. Trương Tiểu Bình lo lắng, không biết tại sao Nhị gia lại tới.
"Kiều Kiều, cháu cũng không còn nhỏ nữa. Làm sai chuyện chính là làm sai, làm người không thể nói dối, hiểu chưa?" Nhị gia nói một cách nghiêm khắc.
Lăng Kiều Kiều ngập ngừng: "Nhị gia, cháu làm sai chỗ nào?"
Nhị gia nhìn chằm chằm vào cô, khiến Lăng Kiều Kiều cảm thấy sợ hãi, cô lùi lại sau Trương Tiểu Bình.
"Là cháu đã làm hỏng cái hộp âm nhạc đó phải không?" Nhị gia hỏi.
"Đó là do con ranh chết tiệt kia ném." Trương Tiểu Bình chỉ về phía Sơ Tranh: "Nhị gia, việc này không liên quan gì đến Kiều Kiều."
Sắc mặt Nhị gia càng trở nên nghiêm túc: "Kiến Quốc đã thấy tận mắt, cháu còn muốn biện minh?"
Lăng Kiều Kiều hoang mang, đột nhiên cô bắt đầu khóc.
"Cháu... cháu chỉ là sợ hãi, không phải cháu cố ý."
Sơ Tranh đứng bên cửa, nhìn mọi việc diễn ra mà không có biểu cảm gì đáng kể, như thể cô không liên quan gì đến chuyện này.
Cuối cùng, Lăng Kiều Kiều thừa nhận rằng chính ả đã ném hỏng cái hộp âm nhạc. Nguyên nhân bởi ả tò mò và không cẩn thận, dẫn đến sự việc không mong muốn. Điều này không chỉ khiến Nhị gia tức giận mà còn làm cho Lăng Thụ cảm thấy thất vọng về con gái mình.
Lăng Kiều Kiều khóc lóc có vẻ tha thiết khiến Trương Tiểu Bình bênh vực con gái mình, nói rằng ả không hề cố ý. Lăng Thụ nhìn con gái, có phần bực bội nhưng cũng chỉ biết thở dài.
Cuối cùng, sau một hồi tranh cãi, Nhị gia đã quyết định rời đi, để lại cho gia đình Lăng Thụ những suy nghĩ nặng nề. Ông ta dặn Lăng Thụ rằng câu chuyện này vốn là chuyện gia đình, nhưng cần phải rõ ràng về cách sống, không thể ức hiếp con cái.
Lăng Kiều Kiều, vừa khóc vừa giải thích rằng bản thân chỉ sợ bị la mắng, điều này khiến Lăng Thụ càng thêm thất vọng về tính cách của con gái mình.
Sơ Tranh thấy vậy, chỉ nhẹ nhàng lướt qua bậc cửa, dẫn Lăng Khang đi về phía rừng trúc bên cạnh, đưa cho cậu ta mười đồng, khen ngợi rằng cậu đã làm rất tốt. Họ đã thành công trong việc dựng lên một kế hoạch giữ chân Lăng Kiều Kiều trong tình huống nan giải này.
Sơ Tranh chứng kiến cuộc tranh cãi giữa Trương Tiểu Bình và Lăng Kiều Kiều về việc làm hỏng hộp âm nhạc. Nhị gia, trưởng bối gia đình Lăng Thụ, đến để làm rõ sự việc. Lăng Kiều Kiều cuối cùng thừa nhận lỗi của mình, khiến Nhị gia tức giận và Lăng Thụ thất vọng. Sau khi không thể giải quyết ổn thỏa, Nhị gia rời đi, để lại những suy tư nặng nề cho gia đình. Sơ Tranh sau đó khuyến khích Lăng Khang với một phần thưởng nhỏ, nhằm giảm bớt căng thẳng trong tình huống khó khăn này.
Nguyên chủ Sơ Tranh đang chịu áp lực từ mẹ kế Trương Tiểu Bình vì sự cố liên quan đến một chiếc hộp âm nhạc hỏng. Lăng Kiều Kiều, em kế của cô, đã đổ lỗi cho Sơ Tranh gây ra vấn đề này. Dù cha của nguyên chủ đồng ý bồi thường, Sơ Tranh vẫn kiên quyết không nhận lỗi. Mối quan hệ giữa cô và Kiều Kiều trở nên căng thẳng khi Sơ Tranh cố gắng tìm ra cách giải quyết hợp lý trong bối cảnh gia đình hỗn loạn.
Sơ TranhTrương Tiểu BìnhLăng ThụNhị giaLăng Kiều KiềuLăng KhangÔng lão
xã hộihộp âm nhạcsự thậttrách nhiệmthất vọnggia đìnhthất vọngxã hộisự thật