Sơ Tranh vừa mở mắt đã thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục và giày da đang ngồi đối diện, vẻ mặt thất vọng nhìn cô. Ông ta chất vấn: "Con bị làm sao vậy? Sao có thể đẩy Tuệ Tuệ chứ?" Sơ Tranh ngạc nhiên, trong đầu nghĩ: "Ta làm gì? Tuệ Tuệ là ai?"

Người đàn ông không ngừng nói, chỉ trích cô: "Con nhìn con bây giờ xem giống kiểu gì...". Ngay lúc đó, một người phụ nữ mạnh mẽ, chính là mẹ của Sơ Tranh, bước vào, bảo vệ cô: "Ôn Hoằng Nghị, con gái tôi không tới phiên ông giáo huấn."

Ôn Hoằng Nghị chỉ vào người phụ nữ, tức giận nói: "Bà chính là bà chiều nó quá, bà xem bà chiều nó thành bộ dạng gì rồi!" Người phụ nữ có khí thế mạnh mẽ, rõ ràng là một nữ cường nhân. Bà đáp: "Tôi chỉ có một đứa con gái như thế, tôi không chiều nó thì chiều ai?"

Nguyên nhân của cuộc tranh cãi luôn xoay quanh việc nuôi dạy Sơ Tranh. Ôn Hoằng Nghị tức giận mắng tên bà, nhưng bà không quan tâm và nhẹ nhàng nói với Sơ Tranh: "Tranh Tranh, chúng ta đi thôi."

Liễu Hàm San (mẹ của Sơ Tranh) chở cô lên xe, nhưng Sơ Tranh chưa kịp tiếp thu ký ức của mình, chỉ biết yên lặng chờ đợi. Bà hỏi cô: "Con thật sự đẩy An Tuệ à?" Sơ Tranh hoang mang và phủ nhận: "Không có." Bà mẹ thở phào: "Không có là tốt rồi, một đứa con riêng không đáng cho con đưa cả mình vào, hiểu chưa?"

Lần đầu tiên Sơ Tranh cảm thấy mình đang ở trong một tình huống phức tạp, liên quan đến mối quan hệ gia đình căng thẳng. Sau khi được đưa đến một căn chung cư lớn gần trường học, Sơ Tranh cuối cùng cũng rời khỏi xe. Cô vào trong chung cư và bấm nút thang máy, tuy nhiên không biết mình ở tầng nào. Khi thang máy dừng lại, cô nhận ra tầng này chỉ có một căn hộ duy nhất.

Cô tiến vào căn phòng, thiết kế ấm cúng nhưng đầy đồ chơi bằng lông nhung, một không gian rất thân thiện. Cô tiếp thu ký ức về nguyên chủ - Ôn Tranh. Cha mẹ của cô từng là một cặp vợ chồng hạnh phúc nhưng đã ly hôn vì cha cô ngoại tình với một người phụ nữ đã mất, để lại cho ông một đứa con riêng tên là An Tuệ.

Khi An Tuệ xuất hiện trong cuộc sống của cô, Sơ Tranh cảm thấy mình phải cạnh tranh với cô ta vì tình yêu thương của cha. Tuy nhiên, với sự chuyên tâm và quan tâm của Ôn Hoằng Nghị dành cho An Tuệ, mọi việc càng trở nên tồi tệ hơn. Sơ Tranh biết rằng An Tuệ đã ngã cầu thang và đổ lỗi cho cô, nhưng cô không hề đẩy cô ta. Cô chỉ là một nạn nhân trong một trò chơi chính trị gia đình, với kết cục buồn bã phía trước.

Sau khi tiếp thu hết ký ức của nguyên chủ, Sơ Tranh biết rằng mình cần phải tìm cách xử lý tình huống này khi mà chiếc thang máy vừa dừng lại và ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ. Cô nhắm mắt lại, cầu nguyện cho một cơ hội mới.

Tóm tắt chương này:

Sơ Tranh tỉnh dậy và nhận thức về mối quan hệ phức tạp trong gia đình cô. Gia đình cô đang tranh cãi về việc nuôi dạy cô khi cô bị cho là đã đẩy An Tuệ, con riêng của cha. Mẹ của Sơ Tranh bảo vệ cô, khẳng định cô không làm gì sai. Sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Sơ Tranh nhận ra rằng cô phải cạnh tranh tình cảm với An Tuệ. Cô cảm thấy áp lực và đau khổ trong tình huống này, nhưng hy vọng vào một cơ hội mới để thay đổi mọi thứ.

Tóm tắt chương trước:

Sáng sớm, Lăng Thụ nghe tiếng ồn ào từ Lăng Quân trở về thôn sau nhiều năm thành công. Lăng Quân giờ đây đã trở thành một doanh nhân với khí chất nổi bật và không còn dáng vẻ lêu lổng như trước. Trong khi đó, Sơ Tranh đến tìm Văn Thanh tại cửa hàng, tặng quà cho anh nhân dịp lễ tình nhân. Mối quan hệ giữa họ khiến đồng nghiệp phải ngạc nhiên khi thấy Văn Thanh hoàn toàn khác biệt khi ở bên cạnh Sơ Tranh, từ một người nghiêm khắc trở thành một người chồng yêu thương. Qua thời gian, Văn Thanh trở thành chủ tịch công ty, khẳng định tài năng và những dấu ấn của phu nhân anh trong sự nghiệp.