Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng năm tiếng, tiêu hết mười triệu.

Một ngày tươi đẹp, bắt đầu từ phá sản!

Sơ Tranh thở dài, trong lòng tràn ngập bất mãn. Mười triệu, một số tiền khổng lồ mà cô không biết phải tiêu như thế nào. Cô nhìn vào gương, thấy hình ảnh của mình - một cô gái trẻ trung, xinh đẹp nhưng hơi non nớt. Dù có chút trẻ con, nhưng ánh mắt cô giờ đây lạnh lẽo đầy sự chua chát, không còn vẻ hồn nhiên nữa.

Cô dừng lại một chút, rồi lấy lại bình tĩnh, rửa mặt xong và bước ra khỏi toilet. Dưới nhà, một dì bảo mẫu đang tất bật chuẩn bị bữa sáng. Dì nhìn thấy cô, mỉm cười hỏi: "Sơ Sơ, cháu dậy rồi à?"

"Ừm..." Sơ Tranh đáp, cảm giác không thân thuộc với người này.

"Bữa sáng đã làm xong, cháu mau đến ăn đi." Dì đặt một ly sữa bò lên bàn.

Sau khi ăn sáng xong, Sơ Tranh cầm túi ra ngoài, đầu óc vẫn quanh quẩn với suy nghĩ về mười triệu. Cô quyết định sẽ mua những món đồ xa xỉAn Tuệ thường nhắc đến. Cô không thể để bản thân mất đi những thứ đó, không thể để mình trở thành trò cười.

---

An Tuệ không có gì nghiêm trọng, chỉ bị thương nhẹ và đã xuất viện vào chiều hôm sau. Ôn Hoằng Nghị, cha của An Tuệ, rất bận rộn nhưng đã quyết định lùi cuộc họp để đưa con gái về.

"Tuệ Tuệ, con cẩn thận một chút." Ôn Hoằng Nghị đã vội vã đỡ An Tuệ.

"Cha, con không sao." An Tuệ vui vẻ nói và xoay người cho cha xem.

"Con còn trách chị mình?" Ôn Hoằng Nghị nổi giận: "Lần này là may mắn, nếu con bị đập đầu thì sao?"

"Đập đầu có thể chết." Một giọng nói lạnh lẽo cắt ngang cuộc trò chuyện, khiến cả hai người quay lại nhìn.

Sơ Tranh bước vào, tay xách một túi nilon nặng nề, bình thản tiến về phía biệt thự. Túi nilon đó trông thật bình thường, nhưng bên trong chứa đầy những món đồ quý giá.

"Ôn Sơ Tranh! Cô nói gì vậy?" Ôn Hoằng Nghị giận dữ, không thể nhịn được: "Cô đẩy Tuệ Tuệ thì thôi, bây giờ còn không biết hối lỗi."

"Đập vào đầu có thể sẽ tử vong, đây là kiến thức bình thường. Tôi nói sai chỗ nào?" Sơ Tranh đáp lại một cách bình tĩnh.

"Con đứng lại đó!" Ôn Hoằng Nghị quát.

Sơ Tranh mặc kệ, không quay đầu lại bước tiếp vào trong.

Ôn Hoằng Nghị tức giận, nhưng An Tuệ nhanh chóng trấn an: "Cha, cha đừng tức giận, con không trách chị."

Cả hai người cùng vào trong, nơi Ôn Hoằng Nghị vẫn đang bực bội. An Tuệ hối thúc: "Dì Chu! Rót cho cha con một cốc nước."

"Dì Chu, mở cửa!" An Tuệ gọi.

Dì Chu nhanh chóng mở cửa, dẫn một nhóm người vào nhà.

"Người này làm gì vậy?" An Tuệ thắc mắc khi thấy họ.

"Họ đến đưa đồ." Dì Chu trả lời, không cảm thấy điều gì lạ lẫm.

An Tuệ nhìn những người đó, thấy có ai cầm theo túi đựng hàng hiệu và cảm xúc trong lòng dâng trào. "Cha, cha mua sao?"

Ôn Hoằng Nghị lắc đầu, không biết ai đã đem chúng đến.

"Ôn tiểu thư đã bảo chúng tôi mang tới." Người dẫn đầu nhẹ nhàng nói.

Mặt An Tuệ thay đổi, cô cảm thấy không thoải mái khi không được gọi theo tên họ của mình.

Những món đồ xa xỉ đó là những thứ mà An Tuệ đã từng ao ước, và chuyện cô ta nhận chúng từ chị gái khiến lòng tự trọng của cô bị tổn thương.

"Đưa vào phòng tiểu thư." Dì Chu nhẹ nhàng nói với nhóm đưa đồ.

An Tuệ nhìn theo, rồi ngồi xuống sofa, hỏi: "Cha, chị có nhiều tiền tiêu vặt như vậy sao?"

Ôn Hoằng Nghị nhíu mày, suy nghĩ về nguồn gốc tiền bạc của Sơ Tranh.

"Cha cũng sẽ mua cho con những thứ đẹp như vậy." Ôn Hoằng Nghị nói với vẻ cưng chiều.

Cảm thấy tình thế có lợi, An Tuệ nở nụ cười, cố gắng thể hiện sự nhún nhường.

Bữa tối diễn ra yên lặng, Ôn Hoằng Nghị không cho ai gọi Sơ Tranh xuống ăn.

"Dì Chu đang đi đâu vậy?" An Tuệ thấy dì có hành động kỳ lạ.

"Tôi đưa đồ ăn cho tiểu thư." Dì Chu trả lời.

"Để tôi đưa cho chị ấy." An Tuệ lập tức phản ứng.

Ôn Hoằng Nghị tức giận quát: "Cô ấy muốn ăn hay không thì tùy, không ai được đưa lên cho cô ấy cả!"

Dì Chu thấy không khí căng thẳng, nhưng không dám nói gì, chỉ lặng lẽ đi vào bếp.

An Tuệ ngồi xuống, hé miệng cười đắc ý trong khi lòng đang tràn ngập cảm xúc tự mãn.

Tóm tắt:

Sơ Tranh phải tiêu một số tiền lớn trong vòng năm tiếng và cảm thấy áp lực. Sau khi quyết định mua sắm, cô gặp An Tuệ và Ôn Hoằng Nghị. An Tuệ đã được cha đón về sau khi bị thương nhẹ, nhưng lại cảm thấy khó chịu khi nhận đồ xa xỉ từ chị gái. Ôn Hoằng Nghị nuông chiều An Tuệ, khiến mối quan hệ giữa các nhân vật trở nên căng thẳng. Trong bữa tối, không khí lạnh lẽo khi Ôn Hoằng Nghị ngăn cấm việc đưa đồ cho Sơ Tranh, còn An Tuệ thì cố tình tạo ra sự đối lập.