Sơ Tranh đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy có người tiến vào. Cô nhắm chặt mắt, trong lòng cảm thấy bực bội. Cô đang lưỡng lự không biết có nên ngồi dậy và tấn công kẻ xâm nhập hay không, thì cảm nhận được gì đó nhưng không động đậy.

Bên cạnh Sơ Tranh có một người, họ nằm xuống và ôm lấy cô. Hơi thở ấm áp phả vào cổ cô, khiến cô cảm thấy tê dại và ngứa ngáy. Sau một lúc chờ đợi, khi không thấy người đó có động tĩnh gì, Sơ Tranh lười biếng nhắm mắt và tiếp tục ngủ.

Hôm sau, khi thức dậy, bên cạnh cô không còn ai, chỉ có dấu vết cho thấy từng có người nằm cạnh. Sơ Tranh lầm bầm, rồi vén chăn lên. Ra ngoài, cô phát hiện Ân Thận không ở đó. Cô giơ tay giữ chặt một cung nhân: "Ân Thận đâu?"

Cung nhân thản nhiên trả lời: "Đại nhân đi đến chỗ bệ hạ." Cô giật mình, không hiểu tại sao Ân Thận lại đi tìm lão hoàng đế.

Sau khi ăn sáng mà Ân Thận vẫn chưa trở về, Sơ Tranh đột nhiên được công chúa Thường Hoan ghé thăm. Công chúa không có ý định xuất cung, mà chỉ muốn tìm Sơ Tranh để trò chuyện. Hôm qua, vì đi ra ngoài mà công chúa bị Ân Thận tố cáo, khiến hoàng đế phạt nàng chép sách. Công chúa thở dài, sợ rằng Ân Thận sẽ bắt gặp, nhanh chóng leo tường ra ngoài.

Sơ Tranh nhìn theo, cảm thông cho nỗi khổ của công chúa, phải vừa làm công chúa vừa biết leo tường. Cả một ngày ấy, Sơ Tranh không gặp Ân Thận. Nhưng đến tối, khi chuẩn bị đi ngủ, Ân Thận lại đến bên cô. Dáng vẻ của hắn vẫn như hôm qua, chỉ ôm cô mà không có hành động nào vượt quá giới hạn.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã hơn một tháng. Trong khoảng thời gian này, Sơ Tranh không rời khỏi, Ân Thận cũng không có hành động gì khác thường. Về phần câu trả lời mà Sơ Tranh muốn, Ân Thận vẫn cứ giữ im lặng. Sơ Tranh không vội vàng yêu cầu mà ngày ngày đều cảm thấy nhàn nhã.

Hôm nay, cô nhận được một phong thư từ Cẩm Chi chuyển đến. Trong thư thông báo rằng Chúc Đông Phong và Hứa Kiêu Vi muốn kết hôn. Sơ Tranh nhíu mày, cảm thấy điều này thật là kỳ lạ, vì trước đó Chúc Đông Phong luôn theo đuổi công chúa Thường Hoan.

Sơ Tranh bắt đầu mừng thầm, nghĩ rằng công chúa nên cảm ơn cô vì đã giúp nàng tránh xa một kẻ tồi tệ. Thời đại này chuyện hôn nhân diễn ra rất nhanh, lễ cưới được chỉ định vào ngày lành tháng tốt và cần chuẩn bị rất nhiều thứ mất thời gian.

Sơ Tranh không nghĩ điều này sẽ ảnh hưởng đến mình, nhưng không ngờ Ân Thận lại đến hỏi cô có muốn tham gia hôn lễ không. Cô chơi đùa hỏi: "Chàng không sợ ta chạy trốn sao?" Ân Thận cười khẳng định: "Ta sẽ không để nàng chạy."

Sơ Tranh trả lời thẳng thừng: "Không đi." Ân Thận không ép buộc, chỉ yêu cầu cô ở yên nơi này. Hôn lễ của Chúc Đông Phong và Hứa Kiêu Vi rất lớn và dân chúng đi xem náo nhiệt. Sơ Tranh không tham gia nhưng vẫn nghe loáng thoáng một chút thông tin.

Đến đêm, Ân Thận trở về với một chút mùi rượu, không quá khó chịu mà ngược lại còn có phần cuốn hút. Hắn tiến lại gần Sơ Tranh, hỏi cô làm gì ở đây trong thời tiết lạnh như vậy, rồi ôm cô vào phòng.

Nhóm cung nhân bên ngoài, sau khi đóng cửa, bước ra xa và nhỏ giọng bàn tán về mối quan hệ giữa Ân Thận và Sơ Tranh, nhưng không ai dám nói tiếp vì sợ gặp rắc rối với hắn.

Thời gian sau hôn lễ, Chúc Đông Phong và Hứa Kiêu Vi không xuất hiện nhiều trước mặt Sơ Tranh. Cẩm Chi báo rằng mọi việc vẫn tiến triển tốt. Một ngày, Ân Thận nhìn thấy mảnh giấy viết thư còn sót lại mà Sơ Tranh chưa đốt hết, hỏi cô đang đốt gì. Cô bình tĩnh trả lời, nhưng hắn kiên quyết muốn biết thêm.

Cuối cùng, Ân Thận dẫn Sơ Tranh ra ngoài. Dù cô không muốn đi, hắn vẫn kiên trì, và cuối cùng họ cùng nhau ngồi xe ngựa. Ân Thận có vẻ trầm tư, tay nắm chặt tay cô. Khi dừng lại, Ân Thận hôn lên trán cô và cả hai cùng xuống xe. Cô thấy trước mắt là con đường quen thuộc dẫn về phủ của mình.

Sơ Tranh từ chối sự giúp đỡ từ Ân Thận, tự mình bước xuống xe. Chỉ một câu đùa vui của cô về việc hắn đưa cô trở về khiến không khí trở nên căng thẳng, nhưng Ân Thận chỉ lặng lẽ cười, tiếp tục nắm tay cô và dẫn đi. Lúc gần đến phủ, hắn đột nhiên rẽ vào một tòa phủ khác không có biển tên, cửa tự động mở ra khi họ đến gần.

Tóm tắt chương này:

Sơ Tranh tỉnh dậy giữa đêm với sự hiện diện của Ân Thận bên cạnh. Họ không có những hành động vượt quá giới hạn nhưng có sự kết nối nhẹ nhàng. Ngày hôm sau, Sơ Tranh gặp công chúa Thường Hoan, người vừa bị Ân Thận tố cáo. Thời gian trôi qua, Sơ Tranh nhận được tin Chúc Đông Phong và Hứa Kiêu Vi sắp kết hôn. Ân Thận hỏi cô có muốn tham dự không nhưng cô từ chối. Sau hôn lễ, Ân Thận vẫn thường xuyên đến bên Sơ Tranh, dần dần tạo nên một mối quan hệ gần gũi. Cuối cùng, họ cùng nhau ra ngoài và bước vào một tòa phủ lạ sau khi rời khỏi xe ngựa.

Tóm tắt chương trước:

Ân Thận gặp công chúa Thường Hoan và giao lệnh đưa nàng trở về. Trong khi đó, Sơ Tranh thả đèn Khổng Minh trên sông và thể hiện tình cảm của mình với Ân Thận, khiến không khí trở nên căng thẳng. Hứa Kiêu Vi bị ngăn cản không cho lên thuyền. Khi trở về cung, Ân Thận nhận được những lá thư có nội dung thể hiện tình cảm sâu sắc, nhưng không có chữ ký. Hình ảnh của anh hiện lên trong bóng tối, thể hiện tâm trạng nặng nề và sự bí ẩn xung quanh tình cảm của mình.