Ân Thận nắm tay Sơ Tranh bước vào cổng phủ. Cửa phủ đóng sầm lại. Sơ Tranh theo bản năng quay lại nhìn, nhưng Ân Thận đã ấn lấy bả vai cô, ánh mắt chăm chú: "Tiểu Sơ, sau này chúng ta sẽ ở đây, được không? Phủ của ta ở phía trước."
Ân Thận dẫn cô vào, giọng nói nhẹ nhàng: "Nơi này không giống, đây là của hai chúng ta, thuộc về ta và nàng." Làn da trên cánh tay Sơ Tranh nổi da gà. "Chàng muốn chuyển sang nơi khác nhốt ta sao?"
Ân Thận chỉ cười: "Tiểu Sơ, nàng không cần thông minh quá vậy."
Sơ Tranh, không biểu cảm đáp lại: "Nhưng ta là người thông minh mà."
Ân Thận không tức giận, chỉ thở dài bất đắc dĩ. Hắn từ từ nâng tay, vén một lọn tóc của cô ra sau tai: "Tiểu Sơ, ngủ một giấc đi."
Sơ Tranh ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt. Cảm giác choáng váng, cơn buồn ngủ bất chợt ập đến. "Chết tiệt!!" Cô không thể để mình bị bắt nạt như vậy. Ngay lập tức, cô đánh ngất Ân Thận, khiến hắn không kịp phòng bị.
Cô ôm lấy thân thể hắn, từ từ ngồi xuống đất, tựa lưng vào một góc tường, chờ đợi cơn thuốc phát huy tác dụng.
Sơ Tranh, vốn tự tin, luôn biết mình có thể tự lo cho bản thân, không có chuyện gì có thể đánh bại cô. Tuy nhiên, chỉ việc trèo tường với một người đàn ông trong tay thì là một thách thức lớn.
"Cẩm Chi!" Cô nghe thấy tiếng chạy đến. "Ngài sao không đi cửa chính?"
"Người này…" Cẩm Chi nhận ra Ân Thận. "Sao cô lại bắt người này về?"
Cẩm Chi lo lắng: "Ngài thật sự định giam giữ hắn ư? Đây là đại gian tặc đó!"
Sơ Tranh không có ý định giam giữ Ân Thận, chỉ là muốn hù dọa hắn một chút. "Khóa kỹ xung quanh lại."
Cẩm Chi nuốt nước bọt, đi kiểm tra các cánh cửa và lan can xung quanh, phát hiện cả phòng như một lồng giam. Ân Thận nằm đó như một con chim trong lồng.
Sơ Tranh tự trấn an mình rằng mình vẫn là một người tốt. Cô rời khỏi phòng, đầu cần nghĩ cách để cắt đuôi những người ông ấy mang theo.
Đêm khuya, ánh trăng chiếu xuống. Ân Thận từ từ thức dậy, đầu tiên chỉ thấy mờ mịt, sau đó ánh nhìn trở nên sắc bén, quan sát xung quanh. "Đây là nơi nào?" Hắn tự hỏi, nhận ra mình đang bị giam trong một cái lồng lớn.
Hắn gắng gượng đứng dậy, dùng tay sờ soạng, nhưng không tìm được lối thoát. Hắn bắt đầu cười thầm, trong lòng dần dần hiểu rằng đây không phải là bẫy tình cờ mà là một kế hoạch lâu dài.
Suốt một đêm, Ân Thận ngồi đó, không động đậy cho đến khi trời sáng. Ánh sáng ban ngày chiếu vào phòng, hắn cử động cổ, nhìn về phía cửa sổ.
Cửa phòng được mở ra bởi Cẩm Chi, nhưng thấy Ân Thận ở đó, cô lập tức rụt lại. Cẩm Chi chạy đến báo cho Sơ Tranh biết: "Vị kia đã tỉnh rồi."
"Đưa đồ ăn cho hắn chưa?" Sơ Tranh hỏi.
"Chưa..."
"Đưa chút đồ ăn cho hắn, kẻo hắn đói."
Cẩm Chi lưỡng lự một chút rồi làm theo. Khi đưa đồ vào, Ân Thận nhìn cô, hỏi: "Nàng đâu?"
Cẩm Chi trả lời qua khe cửa: "Tiểu thư ở sát vách."
Ân Thận nhếch môi cười, nhưng trong giọng nói lại có chút ủy khuất: "Nếu Tiểu Sơ không đến, ta sẽ không ăn nữa."
Cẩm Chi ngạc nhiên trước sự dễ thương của họ, nhưng không can thiệp vào việc của người khác, chỉ làm theo lời Sơ Tranh.
Sơ Tranh dẫn Ân Thận vào phủ của mình với ý định hù dọa hắn chứ không phải giam giữ. Tuy nhiên, Ân Thận nhận ra mình đã bị mắc bẫy và ngồi im trong căn phòng như một cái lồng. Trong khi Cẩm Chi lo lắng về tình hình, Ân Thận lại tìm cách trấn tĩnh, chờ đợi sự xuất hiện của Sơ Tranh. Ánh sáng ban ngày mang lại hi vọng nhưng cũng khiến hắn nhận thức rõ tình thế của mình. Cuộc đối đầu giữa họ trở nên căng thẳng, nhưng cũng đầy chất thơ khi tình cảm giữa hai người dần bộc lộ.
Sơ Tranh tỉnh dậy giữa đêm với sự hiện diện của Ân Thận bên cạnh. Họ không có những hành động vượt quá giới hạn nhưng có sự kết nối nhẹ nhàng. Ngày hôm sau, Sơ Tranh gặp công chúa Thường Hoan, người vừa bị Ân Thận tố cáo. Thời gian trôi qua, Sơ Tranh nhận được tin Chúc Đông Phong và Hứa Kiêu Vi sắp kết hôn. Ân Thận hỏi cô có muốn tham dự không nhưng cô từ chối. Sau hôn lễ, Ân Thận vẫn thường xuyên đến bên Sơ Tranh, dần dần tạo nên một mối quan hệ gần gũi. Cuối cùng, họ cùng nhau ra ngoài và bước vào một tòa phủ lạ sau khi rời khỏi xe ngựa.