Nước mưa từ trên trời ào ạt trút xuống, gió mạnh thổi qua khiến mọi đồ vật trên sân thượng rung động. Diệp Trầm ngồi tựa vào tường, người ướt sũng, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể.

Trong tâm trí hắn vang lên những lời châm chọc: Có ai đó hỏi hắn có nghĩ rằng Kỷ Sơ Tranh sẽ thích hắn không? Vài câu nói đâm chọc, châm biếm, gây thêm sự tự ti cho hắn. Dưới màn mưa, bóng tối bao trùm như muốn nuốt chửng hắn.

Cánh cửa sân thượng bị đẩy ra, một cô gái bước vào, ánh mắt nàng ngay lập tức tìm thấy Diệp Trầm. "Diệp Trầm." Giọng nói quen thuộc của Kỷ Sơ Tranh vang lên, nhưng cô không mở dù, chỉ đơn thuần tiến lại gần, nước mưa khiến cô cũng ướt đẫm. Cô đặt áo lên đầu hắn.

Diệp Trầm hất áo ra, một góc áo đập vào mặt nàng. Hắn đứng dậy, giọng nói khàn đặc vì cảm xúc: "Kỷ Sơ Tranh, sao cô còn giả vờ tốt bụng? Cô còn muốn đùa giỡn tôi bao lâu nữa?"

"Đó là Kỷ Đồng Đồng làm," Sơ Tranh lạnh lùng đáp, câu nói lại rõ ràng xuyên qua tiếng mưa. "Tôi chưa từng làm chuyện này."

Hắn cảm thấy bực bội với Kỷ Đồng Đồng, người không chỉ làm phiền cô mà còn gây sự với hắn. Tâm trạng Diệp Trầm trở nên tồi tệ hơn, dù hắn ráng kiềm chế. Hắn dựa lưng vào tường, nhìn Sơ Tranh mà không nói lời nào.

Sơ Tranh nhặt áo lên lần nữa, đỉnh đầu Diệp Trầm lại được che chở. Hắn cảm nhận được hơi ấm từ cô gái đứng gần bên, nhưng sự xung đột bên trong khiến hắn cảm thấy không thoải mái. Hắn đi vào trong, ngồi xuống bậc thang, nhưng Sơ Tranh kéo tay hắn: "Đứng dậy."

Diệp Trầm không nhúc nhích. Sơ Tranh cận kề, từng hơi thở ấm áp phả vào mặt hắn: "Nếu không đứng dậy, thì cứ đợi ở đây đi."

Sau một lúc, hắn nhỏ giọng, thừa nhận: "Tôi không còn sức." Hắn không muốn để cô thấy mình yếu đuối, nhưng lúc này chỉ còn lại mệt mỏi.

Sơ Tranh không hiểu tại sao hắn lại yếu đuối đến vậy. Cô quyết định đưa Diệp Trầm đến bệnh viện, nơi hắn rơi vào giấc ngủ sau khi trải qua nhiều cú sốc.

Ngày hôm sau, khi Diệp Trầm tỉnh lại, đã hơn 9 giờ. "Tỉnh rồi," Sơ Tranh ngồi bên cạnh, giọng nói không có cảm xúc. Hắn nhìn cô với chút mơ màng, "Kỷ Sơ Tranh?"

"Sơ Tranh lạnh nhạt: "Vết thương đã được xử lý." Hắn cố gắng ngồi dậy nhưng thân thể quá yếu ớt, nhìn Sơ Tranh ngồi cạnh cũng chỉ càng cảm nhận thêm áp lực.

Trong lòng khó chịu, hắn đột ngột hỏi: "... Có thể đỡ tôi một chút không?" Sơ Tranh yên lặng hạ điện thoại xuống, đỡ hắn ngồi dậy, trong khi hậm hực tự hỏi tại sao mình lại phải làm điều đó cho hắn.

Khi Sơ Tranh lùi lại, Diệp Trầm bỗng nắm chặt cổ tay cô. "Kỷ Sơ Tranh."

"Buông tay," cô yêu cầu. Hắn không muốn buông ra, ngược lại, nắm chặt hơn, nhưng sức lực có hạn. Cuối cùng hắn ngả hẳn vào ngực Sơ Tranh, khiến cả hai đều ngỡ ngàng. Hắn nhanh chóng buông tay, nằm lại trên giường, gương mặt tỏ rõ sự ngại ngùng.

Sơ Tranh phớt lờ hắn, ánh mắt lại rơi xuống mái tóc rối của hắn, tràn ngập thôi thúc muốn chạm vào. Cô nhẹ nhàng đưa tay ra, nhưng vừa làm xong thì Diệp Trầm đã quay lại nhìn.

Hắn lắp bắp, cảm thấy khó xử: "Tôi hiểu lầm cô, là tôi không đúng."

Sơ Tranh chỉ gật đầu, ra hiệu là cô đã hiểu, nhưng điều đó làm hắn càng cảm thấy bực bội. Hắn không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, nên im lặng.

Bác sĩ sau đó đến kiểm tra tình trạng của hắn. "Tình trạng không tốt lắm," bác sĩ báo cáo. Sơ Tranh không quan tâm lắm, chỉ yêu cầu điều trị tốt.

Hắn nghỉ học một thời gian, và khi quay lại lớp học, những lời đồn đã biến mất. Trong một lần tan học, hắn thấy nhóm Tam Mao đang dằn mặt ai đó trong nhà vệ sinh.

Diệp Trầm đứng dưới lầu chờ đợi Sơ Tranh. Khi cô đến, hắn đưa cho cô một tờ giấy nợ, nhấn mạnh sẽ trả lại sau này. Cô không cần, nhưng hắn cứng đầu, không muốn dùng tiền của cô.

Khi nhóm Tam Mao chạy đến, Sơ Tranh chỉ thị kế hoạch cho họ, đưa ra ý tưởng vượt qua nỗi sợ hãi. Nhìn thấy vẻ mặt cô, họ đồng ý, nhưng không khỏi lo lắng về những hậu quả có thể xảy ra. Họ chỉ là nhóm học sinh, còn cô có phần nghiêm túc hơn trong mọi chuyện.

Tóm tắt chương trước:

Diệp Trầm nhận quần áo mới từ Sơ Tranh và quyết định thay đổi bản thân. Những tin đồn về mối quan hệ giữa hai người bắt đầu lan ra trong lớp học. Mặc dù có sự tốt đẹp giữa họ, Diệp Trầm vẫn cẩn trọng, không muốn bị tổn thương. Sơ Tranh cho thấy sự thay đổi trong cách cư xử, gây sự chú ý từ Kỷ Đồng Đồng và những người xung quanh. Tình cảm phức tạp giữa các nhân vật dẫn đến những suy nghĩ và hành động khác nhau, tạo nên bầu không khí căng thẳng và nhiều nghi ngờ.

Tóm tắt chương này:

Diệp Trầm đối diện với những áp lực từ người khác và sự tự ti về bản thân trong cơn mưa lạnh. Kỷ Sơ Tranh xuất hiện và chăm sóc cho hắn khi hắn bất lực và đi vào trạng thái suy sụp. Sau khi được đưa tới bệnh viện, họ có những tương tác đầy cảm xúc và sự hiểu lầm xảy ra giữa hai người. Cuối cùng, Diệp Trầm quay lại trường học với những điều mới mẻ và một nhóm bạn đồng hành đang tìm cách vượt qua nỗi sợ hãi cùng nhau.