Đối với Sơ Tranh, việc xử lý những người tốt là điều không hề dễ dàng, nhất là khi phải đối mặt với đứa trẻ này. Đứa trẻ bị đối xử thô bạo, nhưng không dám khóc, biểu hiện này khiến người nhìn không khỏi lo lắng. Tịch Kính đứng bên không dám can thiệp, chỉ có thể khiến cho tình hình trở nên ngại ngùng hơn.
Khi Sơ Tranh đi rửa tay, đứa trẻ liền khóc thút thít và than phiền với Tịch Kính: "Anh, chị gái kia thật hung dữ." Tịch Kính chỉ biết im lặng, sau một hồi mới lén nói: "Cô ấy rất tốt." Đứa trẻ không hiểu, cũng không biết tại sao người hung dữ lại có thể được coi là "tốt".
Đứa trẻ tên là Trần Bội Bội. Người đàn ông sống bên cạnh không phải là cha ruột của cô bé, khi mẹ cô tái hôn thì đã dẫn theo bé, nên cha dượng thường tỏ ra khó chịu với cô. Mẹ bé sợ hãi cha dượng, thường không dám bảo vệ bé, và chỉ đôi khi có thể phản kháng.
Sau khi Sơ Tranh xử lý xong vết thương trên cơ thể bé, một vấn đề lớn khác cũng nảy sinh: Chỗ ngủ. Căn phòng đã chật chội, giờ còn có thêm người, không đủ chỗ trải chăn nệm. Tịch Kính dám đề nghị: "Có thể để con bé nằm với cô không?" Thế nhưng câu trả lời nhận được lại là một cái lắc đầu kiên quyết.
Sơ Tranh không thể để Tịch Kính ngủ chung với đứa nhỏ, cũng không chấp nhận nằm tách ra, liền quyết định ngủ cùng Tịch Kính. Tịch Kính cố tình chống đối nhưng không có hiệu quả. Cuối cùng, Sơ Tranh ném chăn lên giường và nằm lên đó, tạo hành động cho thấy cô không hề có ý định nhượng bộ.
Tịch Kính cúi đầu dỗ Trần Bội Bội ngủ. Bé đã khóc nhiều nên rất nhanh đã ngủ say. Tịch Kính tắt đèn và tìm một chỗ ngồi xuống, dự định sẽ ngồi tại đó một đêm. Đột nhiên giữa lúc hắn sắp ngủ thì bị Sơ Tranh bế lên giường. Hành động bất ngờ này khiến hắn hoảng hốt, và khi cô hôn hắn, trái tim hắn đập nhanh không tưởng.
Khi trời sáng, Tịch Kính tỉnh dậy và nhận ra mình bị Sơ Tranh ôm chặt. Chăn của hắn bị đạp xuống cuối giường, còn chăn của Sơ Tranh thì ôm lấy hắn. Hắn thầm nghĩ không biết mình đã lăn qua đó lúc nào.
Hắn trong lòng khá hoảng loạn và vội vàng tìm cách gỡ tay Sơ Tranh ra, nhưng mỗi lần hắn động, Sơ Tranh lại ôm chặt hơn. Cuối cùng, Tịch Kính đành phải từ bỏ ý định ra ngoài. Hắn lặng lẽ nghe tiếng hít thở của Sơ Tranh, cảm thấy nhịp thở của mình như đồng bộ với cô.
Sáng hôm sau, khi Sơ Tranh xuống đá Trần Bội Bội, cô bé đã sắp tỉnh, nhưng cơn buồn ngủ biến mất ngay khi bé nhìn thấy ánh mắt của Sơ Tranh. Trần Bội Bội nhanh chóng chuẩn bị đồ rồi cảm ơn Sơ Tranh trước khi chạy vội ra khỏi nhà. Nhưng khi bé vừa đi, Tịch Kính nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài.
Khi Sơ Tranh ra ngoài, cô thấy cha dượng của Trần Bội Bội đang mắng chửi và thậm chí đánh người phụ nữ đi kèm. Một vụ việc bất ngờ xảy ra khiến người đàn ông ngã xuống đất, đầu đập xuống rất mạnh. Người phụ nữ hoảng loạn chạy đến đỡ ông dậy trong khi ông ta còn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Dù sao thì, Sơ Tranh không thể giúp gì cho những người như vậy, cô chỉ từ từ quay lại và đi xuống cầu thang.
Trần Bội Bội, một đứa trẻ bị bạo hành, phải đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống. Sơ Tranh đã giúp bé xử lý vết thương nhưng gặp phải vấn đề chỗ ngủ chật chội. Trong khi Tịch Kính có ý định ngủ cùng cô, Sơ Tranh đã quyết định nằm chung với anh. Sáng hôm sau, Tịch Kính thức dậy trong vòng tay của Sơ Tranh, đồng cảm với sự lo lắng của cô. Khi ra ngoài, Sơ Tranh chứng kiến cảnh cha dượng của Trần Bội Bội bạo hành và quyết định không can thiệp.
Sơ TranhTịch KínhTrần Bội BộiCha dượng của Trần Bội BộiMẹ của Trần Bội Bội