Lúc Sơ Tranh về nhà sau khi mua bữa sáng, Tịch Kính vẫn còn nằm trên giường. Sơ Tranh đặt bữa sáng lên bàn rồi đi tới vén chăn của Tịch Kính.
"Dậy thôi nào."
Tịch Kính ngượng ngùng đáp lại, sắc đỏ trên mặt lan ra. Khi hắn xuống giường, có chút do dự, liếc Sơ Tranh và nhỏ giọng hỏi: "Đêm qua tôi có hành động gì kỳ quái không?"
Hắn cúi đầu, cố gắng che giấu mặt mũi đang ửng đỏ.
"Không có."
"Thật sao?"
Sơ Tranh nghi ngờ, cô suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc hỏi: "Cậu có muốn có hành động kỳ quái gì không?"
Tịch Kính vội vàng lắc đầu: "Không... Không có, không có là tốt rồi." Nói xong, hắn lập tức bò xuống giường và chạy nhanh đi rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, Tịch Kính đi qua chuẩn bị ăn sáng, nhưng Sơ Tranh kéo hắn lại: "Bây giờ phải làm gì?"
"Ăn... Bữa sáng?" Tịch Kính cẩn thận trả lời.
"Cậu chắc chắn chứ?"
Tịch Kính thật sự không chắc chắn lắm, giọng càng nhỏ hơn: "Vậy... Tôi còn cần làm gì?"
"Bữa sáng có phải do tôi mua không?"
"Ừ."
"Có phải cậu nên cảm ơn tôi không?"
Tịch Kính gật đầu: "Cảm ơn."
Sơ Tranh nghiêng người sang: "Thể hiện một chút đi."
"Hả?"
Tịch Kính có chút mông lung, mãi sau hắn mới phản ứng, sắc đỏ lại bùng lên trên mặt. Ngón tay Sơ Tranh ôm lấy thắt lưng hắn, rõ ràng nếu hắn không biểu hiện sẽ không buông tha.
Rốt cuộc, Tịch Kính nhắm mắt lại, nhanh chóng hôn lên má Sơ Tranh.
"Được... Được rồi chứ?"
Sơ Tranh xoa đầu Tịch Kính, không làm khó hắn nữa: "Ăn đi."
Tịch Kính cúi đầu ngồi xuống, yên lặng bắt đầu ăn. Bữa sáng Sơ Tranh mua rất phong phú, hầu hết đều là món hắn thích. Cô muốn nuôi hắn mập mạp, giờ hắn có vẻ hơi gầy.
"Tôi... tôi đi làm đây." Tịch Kính ăn xong bữa sáng liền muốn đi.
Hôm qua là ngày đầu tiên hắn đi làm nên có thể bắt đầu từ chiều, hôm nay thì chính thức đi làm, buổi sáng phải đến.
"Chờ tôi đưa cậu đi."
"Không... Không cần, chỗ đó rất gần." Tịch Kính vội vàng lắc đầu từ chối: "Tôi đi đây."
Trong những ngày kế tiếp, mỗi sáng Tịch Kính đều trải nệm ra ngủ dưới đất, nhưng khi tỉnh dậy luôn thấy mình nằm trên giường, còn ôm Sơ Tranh. Mỗi lần xuống giường đều bối rối, mặt đỏ bừng từ lúc thức dậy cho đến khi ra ngoài.
"Rõ ràng tôi ngủ dưới đất, sao lại lên giường?" Cuối cùng Tịch Kính cũng dám hỏi Sơ Tranh.
Sơ Tranh uống sữa, không tỏ vẻ gì: "Cậu tự bò lên."
"Sao?" Sự nghi hoặc hiện rõ trên mặt Tịch Kính.
"Sau khi cậu đi tiểu đêm, kiểu gì cũng sẽ chạy qua chỗ tôi." Sơ Tranh nói: "Tôi không thể ném cậu xuống đúng không?"
Tịch Kính: "..."
Sao hắn lại chẳng có chút ấn tượng nào? Có lẽ là thói quen từ trước? Dù sao chỗ Sơ Tranh ngủ trước đây cũng là chỗ của hắn.
Sơ Tranh nhìn hắn: "Cậu còn có ý kiến?"
"Không phải... Tôi..." Tịch Kính không biết phải nói gì, cuối cùng lo lắng đứng dậy đi ra cửa: "Tôi... Tôi ra ngoài đây."
"Đứng lại."
Cả người Tịch Kính cứng đờ, đứng bên cửa. Hắn nhìn Sơ Tranh đến gần, ngay khi cô giơ tay lên, hắn đột nhiên nhắm mắt lại, thân thể co lại.
Sơ Tranh: "..."
Hắn nghĩ rằng cô muốn đánh hắn sao?
Hắn không phải người như vậy!
Sơ Tranh chỉnh sửa quần áo cho hắn: "Buổi tối tới đón cậu."
Tịch Kính thấy không bị đánh, chậm rãi mở mắt ra, nhìn vào mắt Sơ Tranh, ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ..."
Cửa tiệm đồ ngọt nơi Tịch Kính làm cũng không tệ, có hắn, doanh thu được bảo đảm, vì vậy ông chủ rất thích hắn. Đây là công việc nhẹ nhàng nhất mà Tịch Kính từng làm.
Tuy nhiên, những cô gái vào nhìn khiến hắn cảm thấy không thoải mái, nếu không phải qua một quầy, hắn nghĩ mấy cô ấy sẽ vọt vào trong.
"Phù..."
Sau khi tiễn khách cuối cùng đi, Tịch Kính thở phào nhẹ nhõm, má phồng lên một chút. Mặc dù lương khá ổn, nhưng ngày nào cũng rất mệt.
"Tiểu Kính, hết khách rồi sao?" Ông chủ vui vẻ từ phía sau đi tới.
"Vâng." Tịch Kính thở phào một hơi.
"Còn lại đều bán hết rồi à?"
"Còn một cái bánh Mousse Chocolate."
Ông chủ nhìn vào trong ngăn tủ: "Vậy cậu dọn dẹp trước đi, lát nữa không bán hết thì cậu cầm về mà ăn."
Tịch Kính gật đầu.
Ông chủ ngâm nga một bài hát rồi rời đi, Tịch Kính cùng các nhân viên khác dọn dẹp bên ngoài xong, mọi người chuẩn bị tan làm. Tịch Kính là người thật thà, không trực tiếp tan làm mà chờ thêm một chút.
Nguyên nhân chính là chưa đến giờ tan làm, Sơ Tranh sẽ không đến sớm.
"Tiểu Kính, chúng tôi đi trước đây."
Tịch Kính nhu thuận nhìn họ ra khỏi cửa, cửa hàng dần dần trở nên yên tĩnh, hắn chống quầy, thở dài.
Tịch Kính lau chùi thêm một lần nữa, xác định không chỗ nào bỏ sót, tất cả đều nhàm chán đứng trong quầy.
Đinh linh ——
Tiếng chuông gió vang lên.
"Hoan nghênh..."
Hai chữ sau bị nghẹn lại, hắn ngây người nhìn người bước vào. Sơ Tranh đến quầy, liếc nhìn cửa hàng trống rỗng: "Sao chỉ có mình cậu?"
"A..." Tịch Kính lấy lại tinh thần: "Bọn họ đều tan ca trước rồi."
"Một mình cậu tăng ca?" Ông chủ như thế nào vậy mà để nhóc này một mình tăng ca, nếu có chuyện gì thì sao?
"Không... Không phải, ông chủ không bắt tôi tăng ca. Tôi... Tôi đang đợi cô." Khi nói câu sau, hai má hắn xứng đỏ.
"Sao hôm nay cô đến sớm vậy?"
"Sớm hơn bình thường hơn nửa tiếng."
"Vừa đi ngang qua." Sơ Tranh nói: "Có thể tan ca rồi à?"
Tịch Kính gật đầu.
"Vậy đi thôi."
Tịch Kính lo lắng đi ra, chạy được một nửa lại quay lại lấy phần bánh chocolate đã gói kỹ.
Trên đường về, Sơ Tranh có vẻ không tập trung, Tịch Kính nhìn cô vài lần nhưng cô không phản ứng gì. Hắn mím môi, nhẹ nhàng vươn tay, nắm lấy ngón tay út của Sơ Tranh.
Sơ Tranh quay lại nhìn hắn, Tịch Kính giật mình, lập tức thu tay về.
Sơ Tranh nhanh chóng nắm chặt tay hắn: "Về sau muốn nắm tay tôi cũng không cần cẩn thận như vậy, tôi không để ý."
Hai tai Tịch Kính ngay lập tức nóng bừng, hắn khó khăn trả lời một câu, cúi đầu nhìn đất: "Vừa rồi cô đang suy nghĩ gì vậy?"
Sơ Tranh: "..."
Cô đang tự hỏi thời gian của mình lại sắp hết rồi. Mệt mỏi quá.
Trong hai ngày qua, cô phát hiện ra rằng Ngụy Dập và cô đều có thể vào không gian đó, nhưng khi Ngụy Dập vào, cô không vào được, và ngược lại, khi cô vào thì Ngụy Dập cũng không vào được.
Điều quan trọng nhất là dường như Ngụy Dập bên kia mới có thể nhận được thông báo về mục tiêu.
Nó giống như cuộc thi, Ngụy Dập biết địa điểm cuộc thi nhưng cô lại không biết, chỉ có thể thông qua Ngụy Dập để đến địa điểm đó. Cuối cùng, ai thi tốt, còn phải xem bản lĩnh của chính mình.
Thân là người yếu đuối thật sự khó khăn quá.
Sơ Tranh và Tịch Kính có những khoảnh khắc dễ thương khi Tịch Kính tỉnh dậy và dùng bữa sáng mà Sơ Tranh đã mua. Tịch Kính ngượng ngùng hỏi về hành động của mình đêm qua và cuối cùng thể hiện sự biết ơn. Tịch Kính khởi đầu công việc mới và gặp một số khó khăn với những cô gái vào tiệm. Một hôm, Sơ Tranh bất ngờ xuất hiện sớm khi Tịch Kính đang tăng ca. Sự giao tiếp giữa họ ngày càng thân mật hơn khi Tịch Kính nắm tay Sơ Tranh, trong khi Sơ Tranh phải đối diện với những lo lắng và áp lực của riêng mình.
Trần Bội Bội, một đứa trẻ bị bạo hành, phải đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống. Sơ Tranh đã giúp bé xử lý vết thương nhưng gặp phải vấn đề chỗ ngủ chật chội. Trong khi Tịch Kính có ý định ngủ cùng cô, Sơ Tranh đã quyết định nằm chung với anh. Sáng hôm sau, Tịch Kính thức dậy trong vòng tay của Sơ Tranh, đồng cảm với sự lo lắng của cô. Khi ra ngoài, Sơ Tranh chứng kiến cảnh cha dượng của Trần Bội Bội bạo hành và quyết định không can thiệp.