Sơ Tranh đã gây ra một sự việc lớn khiến Thành vương phi và Trình Tiêu sợ hãi. Ngay cả Lục Châu cũng bị ảnh hưởng, tưởng rằng tiểu thư sẽ rời khỏi phủ để nói chuyện với Diệp công tử, nhưng cô lại không nhắc đến việc đó. Thay vào đó, cô chỉ tiêu tiền tại Cẩm Tú phường một hồi rồi quay trở về phủ.

Sau đó, Thành vương phi đã dẫn người đến tìm cô gây sự, nhưng lại bị Sơ Tranh đánh cho lui. Sự việc này làm cho Thành vương phi tức giận, nói rằng Sơ Tranh đã bị quỷ làm hại. Bà ta đã gọi một đạo sĩ đến làm phép trước cửa nhà Sơ Tranh.

Sơ Tranh đứng dựa vào cổng, không biểu lộ cảm xúc gì, nhìn đạo sĩ đang múa may như một con khỉ. Đạo sĩ mặc trang phục của người tu đạo, dáng khoảng bốn mươi tuổi với bộ râu phất phơ. Hắn đứng trước hương án, la hét nửa ngày với các động tác không tồi, thậm chí còn biết phun lửa khiến đám người vây xem của Thành vương phi phải ngạc nhiên.

Tuy nhiên, Sơ Tranh cảm thấy buồn chán và lặng lẽ nói: "Đoàn xiếc thì phù hợp với ngươi hơn." Nói xong, cô đóng sập cửa lại. Đạo sĩ bất ngờ nghe thấy câu này, nuốt nước bọt và ho khan không ngừng.

"Đạo trưởng, cô ấy… cô ấy có chuyện gì vậy?" Thành vương phi lo lắng hỏi. Đạo sĩ thì đang dụi râu giả, vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

"Khụ khụ…" Hắn cảm thấy tức tối khi bị mắc nghẹn, nhưng vẫn phải tiếp tục với công việc của mình. Hắn hạ giọng nói: "Yêu nghiệt này rất giảo hoạt, ta vừa mới giao phong với nàng, không ngờ lại bị phát hiện, nàng đã khống chế thân thể của tiểu thư..."

Mặt Thành vương phi lập tức trở nên căng thẳng. Đạo sĩ cố gắng bảo vệ hình ảnh của mình, hứa hẹn: "Vương phi không cần lo lắng, chờ lão đạo ta làm phép xong, nhất định sẽ thu phục được yêu nghiệt này, để tiểu thư trở lại bình thường!" Thành vương phi nghe xong cảm thấy dễ chịu hơn: "Vậy làm phiền đạo trưởng."

Đạo sĩ tiếp tục tạo ra một vở kịch, yêu cầu mọi người rời đi để không làm ảnh hưởng đến phép thuật, nhưng vẫn phải phát ngôn lớn tiếng để thể hiện tài năng. Hắn đã không ngờ rằng một cây gậy gỗ đột nhiên bay ra từ trong viện, đánh trúng vào trán hắn. Đạo sĩ ngã xuống đất, bị thương.

Khi hắn đứng dậy, Sơ Tranh đã xuất hiện và hỏi: "Ngươi đủ chưa?" Đạo sĩ chỉ có thể nằm rạp dưới đất kêu than.

Hắn cảm thấy mình rất thiệt thòi khi bị một người chiếm đoạt thân thể người khác. Hắn thốt ra: "Ngài chiếm cứ thân thể người khác thì coi như xong đi, sao lại cản trở tôi kiếm sống?"

Sơ Tranh giận dữ: "Ngươi không phải đạo sĩ dởm sao?" Đạo sĩ phản ứng nhanh: "Tôi không có ý gây sự, tôi chỉ muốn sống thôi."

Sơ Tranh khẽ thở dài và đưa hắn một túi bạc, đề nghị hắn giúp đỡ mình với điều kiện được thỏa thuận. Đạo sĩ lập tức sáng mắt lên, cảm thấy món hời lớn.

Khi thỏa thuận xong, hắn thể hiện sự hài lòng và khẳng định: "Ngài thật sự là người tốt." Mặc dù đạo sĩ có phần giả dối, nhưng hắn vẫn khéo léo chuyển đổi tình huống để cả hai bên đều có lợi.

Tóm tắt chương này:

Sơ Tranh gây rối cho Thành vương phi khi không nhắc đến việc giao tiếp với Diệp công tử. Sau khi đụng độ với đạo sĩ được mời đến để làm phép, Sơ Tranh thể hiện sự châm biếm, khiến đạo sĩ bị rối và thương tích. Cuộc trò chuyện giữa họ dẫn đến một thỏa thuận không ngờ, với việc Sơ Tranh đề nghị hỗ trợ đạo sĩ đổi lấy một khoản tiền, tạo nên lợi ích cho cả hai bên.

Tóm tắt chương trước:

Trong cuộc đối đầu căng thẳng, Sơ Tranh phải đối phó với sự khiêu khích của Trình Tiêu và những người hầu. Trình Tiêu, kẻ từng khiến nguyên chủ rơi vào bi kịch, tìm cách bắt nạt Sơ Tranh nhưng cuối cùng bị cô phản kháng mạnh mẽ. Khi Thành vương phi xuất hiện và chất vấn Sơ Tranh, tình hình trở nên căng thẳng hơn. Sơ Tranh khẳng định quyền lực của mình và cuối cùng ra lệnh cho ném những kẻ quấy rối ra ngoài, thể hiện rõ sức mạnh và sự kiên cường của mình.