Sơ Tranh để Bắc Trì giày vò một hồi rồi lên xe lấy đồ ăn cho hắn. Từ trước đến nay, Bắc Trì không thích những món này, mỗi lần ăn đều như mất hồn. Nhưng khi Sơ Tranh ăn, hắn lại gần cướp thức ăn như thể cô ăn sẽ ngon hơn vậy. Sơ Tranh không hiểu lý do nhưng nếu Bắc Trì không muốn ăn một món nào đó, cô có thể ngậm lấy và đút cho hắn. Hắn ghét cũng không nhả ra mà vẫn nuốt như bình thường.

Sau khi ăn xong, Bắc Trì nằm trong lòng Sơ Tranh và bắt đầu nghỉ ngơi. Sơ Tranh lẩm bẩm về việc ăn xong thì ngủ, cảm thấy như mình đang nuôi heo. Cô tìm đồ để che hắn và nhìn lên bầu trời, nơi ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu xuống khiến tất cả trở nên lung linh. Mọi thứ xung quanh vắng lặng, cỏ hoang gợn sóng nhẹ nhàng.

Sơ Tranh cúi đầu nhìn Bắc Trì, đầu ngón tay lướt nhẹ trên khuôn mặt hắn. Trong ánh mắt hắn có chút dịu dàng khó nhận ra. Cô nhớ lại những gì cần học là làm thế nào duy trì Vấn Tiên Lộ và giải quyết những sinh vật dị thường. Cô không cần quá nhiều tình cảm vì mọi người rồi sẽ chết, còn cô thì không, tình cảm chỉ là gánh nặng.

Cô chạm vào mi tâm Bắc Trì và thì thào: "Anh là thế sao?" Nhưng xung quanh chỉ có gió thổi qua, không ai đáp lại cô.

Mới đó, Chi Khai lo lắng chạy tới nói: "Đại lão, cô mau về đi. Căn cứ bên kia vừa đưa một nhóm Zombie tới, số lượng không ít, bọn chúng bị đuổi tới và bị nhốt lại trong sân vận động rồi." Sân vận động khá rộng và đã được gia cố, dễ dàng vây khốn bọn Zombie. Nhưng bên trong, những Zombie đó la hét dữ dội và cãi nhau, có vẻ rất kích động.

Khi Sơ Tranh tới, nhóm trông coi liền im lặng, còn nhóm bị nhốt lại thì càng rống lên điên cuồng. Cô cởi áo khoác và đi xuống, khiến Chi Khai không dám nhìn thẳng. Sau khi giải quyết xong đợt Zombie này, vẫn còn một vấn đề quan trọng khác - vật tư.

Chi Khai cho biết rằng hiện tại tất cả thực phẩm trồng được đều chứa virus, không thể ăn được. Cả nước mưa và đất đều bị ô nhiễm. Chi Khai cũng nói rằng có thông tin cho biết căn cứ bên kia đang nghiên cứu vắc xin, nhưng Sơ Tranh hoài nghi về khả năng thành công nhanh chóng trong hoàn cảnh này.

Sau nhiều suy nghĩ, cô đặt câu hỏi: "Zombie ăn thực phẩm chứa virus sẽ không có vấn đề gì chứ?" Chi Khai xem ra cũng thấy có lý. Thực tế, trong cơ thể Zombie đã chứa virus, việc ăn thêm có thể không gây ra vấn đề lớn. Sơ Tranh yêu cầu Chi Khai muốn tiến hành thí nghiệm để kiểm tra.

Trong khi Sơ Tranh điều tra khả năng tiêu thụ thực phẩm của Zombie, căn cứ bên kia đang nỗ lực tìm ra cách giải quyết vấn đề virus. Họ cần nguồn nước và thực phẩm để sống sót, nếu không sẽ không đủ để duy trì cuộc sống.

Căn cứ trưởng phàn nàn rằng mực nước trong căn cứ đã giảm xuống quá nhanh, mà nguồn nước lại bị ô nhiễm. Bên phòng thí nghiệm cũng không có tiến triển gì. Căn cứ trưởng cảm thấy quá sức chịu đựng, và vào lúc mọi người lo lắng nhất, bất ngờ một ánh đèn sáng lên từ xa, gây sự chú ý.

Khi được hỏi về tình trạng này, Hạ Lập cho biết đèn đường ở một thành phố gần đó vừa được sửa chữa trước khi virus xuất hiện, có thể từ nhà máy thủy điện của thành phố. Sơ Tranh, người đang kiểm soát nhà máy thủy điện, cuối cùng cũng có thể khôi phục hoạt động của nó, mặc dù đôi khi nguồn điện vẫn bị cắt đứt do bọn Zombie gây rối.

Khi Sơ Tranh cần nhân lực hỗ trợ cho việc vận hành nhà máy, căn cứ trưởng tỏ ra dè dặt khi Sơ Tranh muốn mượn người từ căn cứ. Sau khi đề cập đến vấn đề cung cấp thực phẩm và nước sạch cho mọi người xung quanh cô, căn cứ trưởng mời gọi Sơ Tranh tham gia vào nghiên cứu của họ vì hiểm họa đang đe doạ.

Cô cảm thấy bất an và không biết căn cứ trưởng thực sự muốn nói gì, nhưng rõ ràng họ đang cần giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc chiến giành sự sống còn giữa đại dịch và bầy Zombie.

Tóm tắt chương này:

Sơ Tranh chăm sóc Bắc Trì khi hắn không thích thức ăn nhưng vẫn cướp món của cô. Sau khi ăn, họ bị gián đoạn bởi thông báo về một nhóm Zombie được nhốt trong sân vận động. Bên cạnh đó, thực phẩm có virus và nguồn nước ô nhiễm khiến tình hình căng thẳng. Sơ Tranh điều tra khả năng ăn thực phẩm của Zombie trong khi căn cứ bên kia nỗ lực tìm vắc xin. Căn cứ trưởng mời Sơ Tranh tham gia vào nghiên cứu ứng phó với khủng hoảng, khẳng định sự cần thiết hợp tác trong cuộc chiến sinh tồn.

Tóm tắt chương trước:

Căn cứ trưởng phải đưa một nhóm người đi nhưng gây ra nỗi lo lắng về sự an toàn của họ trước Zombie. Tuy nhiên, khi họ nhận ra nhiệm vụ của mình chỉ là dọn dẹp, tâm trạng lo sợ dần biến mất. Trong quá trình làm việc, nhóm thấy phấn chấn hơn mặc dù vẫn gặp khó khăn với Zombie. Sơ Tranh, trong khi chăm sóc Bắc Trì, một Zombie đặc biệt, cố gắng giúp hắn học nói và nhận ra rằng hắn cần ăn thường xuyên hơn.