Căn cứ trưởng hắng giọng một cái, không quanh co nữa. "Trong thành phố có một công ty nghiên cứu sinh vật, phòng thí nghiệm ở đó tiên tiến hơn, chúng tôi cần dùng những thiết bị kia."
Thành phố cách bọn họ không xa, ngay từ đầu bọn họ cũng đã đánh chủ ý đến phòng thí nghiệm đó, nhưng đáng tiếc, trong thành phố có rất nhiều Zombie. Sơ Tranh nghi ngờ nhìn căn cứ trưởng hai lần, chỉ vì chuyện này? Phòng thí nghiệm trong căn cứ thì mới dựng lên, mặc dù đã đưa không ít thiết bị về, nhưng suy cho cùng vẫn không bằng phòng thí nghiệm chính quy của người ta. Mấu chốt nhất là bọn họ không đủ điện để cung cấp. Dù có nguồn điện dự bị, thì đôi khi cũng sẽ xuất hiện trục trặc. Những tình huống này đều gây khó khăn cho việc thí nghiệm.
Căn cứ trưởng thấy Sơ Tranh không có phản ứng gì, tiếp tục nói: "Kế tiểu thư, suy cho cùng cô cũng là con người, cần nguồn nước sạch và đồ ăn. Cho dù bây giờ cô có vật tư, nhưng sau này thì sao? Những vật tư kia sớm muộn gì cũng sẽ cạn kiệt, đến lúc đó phải làm sao?" Ông ta tiếp tục: "Chúng ta cần nghiên cứu ra cách ức chế virus, cần đồ ăn."
Căn cứ trưởng bổ sung một câu: "Kết quả nghiên cứu ra, căn cứ chúng tôi sẵn lòng cùng hưởng thành quả với Kế tiểu thư." Ý của ông ta rất rõ ràng, cô cung cấp phòng thí nghiệm, bọn họ phụ trách nghiên cứu, kết quả sẽ chia sẻ với cô.
Căn cứ trưởng có hơi khẩn trương nhìn cô gái trước mặt. "Cũng không phải là không thể được." Sơ Tranh nới lỏng: "Nhưng ông phải cho tôi một số người." "..." Cho? Cho cô người làm gì? Trước đó cô đều mượn.
Căn cứ trưởng cẩn thận hỏi: "Kế tiểu thư cần người làm gì?" Không phải cho Zombie ăn đấy chứ? Chuyện này tuyệt đối không được! "Thành phố phải xây dựng lại lần nữa, cần người." Ngày hôm nay chạy tới mượn cái này, sáng mai chạy tới mượn cái kia, cô không mệt mỏi sao? Còn không bằng đúng trọng điểm, trước tiên bắt… Không phải, đòi về một nhóm.
Căn cứ trưởng lau mồ hôi: "Chuyện này không thành vấn đề, tôi có thể tìm người cho cô." Sơ Tranh bàn bạc chuyện cần người và chuyện bọn họ phái người vào thành phố với căn cứ trưởng xong, lúc này mới trở về.
Ngày hôm sau, căn cứ trưởng tự mang người đến bên ngoài thành phố, Sơ Tranh không ra mặt, người tới đón bọn họ chính là một cậu nhóc nhìn rất có tinh thần. "Chào mọi người, tôi là Triệu Anh Tuấn." Cậu nhóc cất cao giọng nói: "Mọi người đi theo xe tôi. Sau khi vào tuyệt đối không nên trêu chọc những con Zombie này, khi bọn nó vây tới, mọi người cũng đừng động lung tung, chỉ cần mọi người bất động, thì bọn nó sẽ không động loạn."
Đám người không hiểu cái "động lung tung" của Triệu Anh Tuấn chỉ kiểu động nào. Chờ bọn họ đi vào, bị Zombie bao vây, kéo quần áo kéo tóc, mới biết được cái gì gọi là đừng động lung tung. Người tới hôm nay, đa phần đều là nhà nghiên cứu khoa học. Rất nhiều người bị đón đi khi virus vừa bộc phát, nửa đường lăn lộn cũng có người hộ tống, căn bản chưa từng tiếp xúc gần gũi với Zombie. Dù có từng tiếp xúc, cũng chưa bao giờ bị Zombie bao vây như thế.
Bây giờ bị bao vây như vậy, họ bắt đầu hoài nghi. Những Zombie này thật sự sẽ không công kích họ sao? Lỡ như cắn họ thì sao! Căn cứ trưởng ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều, vì mỗi lần ông ta nói chuyện với Sơ Tranh đều ở trong bầy Zombie. Mùi của Triệu Anh Tuấn với những Zombie này đều quen thuộc, biết người này không thể động, nếu không thì người phụ nữ dữ dằn kia sẽ đánh bọn nó, cho nên sẽ không phải nhận đãi ngộ như vậy.
Triệu Anh Tuấn đứng bên ngoài Zombie, chỉ vào tòa nhà cao ốc phía sau: "Đây chính là nơi mọi người muốn, Zombie bên trong đã được xử lý. Nhưng hình như có nhiều nơi hư hỏng, đề nghị mọi người sửa lại trước, nếu không thì những Zombie này có thể sẽ lẻn vào." "Triệu tiên sinh, cậu có bảo để bọn... Bọn họ tản ra được không?" Căn cứ trưởng hỏi.
"Không thể." Triệu Anh Tuấn lực bất tòng tâm: "Bọn họ không nghe tôi." Những Zombie này trừ đại lão, thì không nghe ai cả. Rõ ràng nghe hiểu được, nhưng con nào cũng giả bộ như nghe không hiểu, khinh người cực kỳ.
Căn cứ trưởng tự nhiên không thể làm khó Triệu Anh Tuấn: "Vậy bọn họ... Lúc nào mới tản ra?" "Tôi cũng không biết, tùy hứng thú của bọn họ đi." Hứng thú không cao thì một lát nữa sẽ tản ra, hứng thú cao có lẽ phải cần một hồi. Dù sao đám Zombie thích loại người nhảy nhót tưng bừng, cắn rất giòn này.
"Kiều Kiều!" Trong đám người không biết là ai đột nhiên hô to một tiếng, tiếp đó bầy Zombie trở nên rối loạn. Ở vòng ngoài của đoàn người, có người đang túm lấy một con Zombie, kích động hô hào "Kiều Kiều". Zombie xung quanh bị ông ta làm kinh động, dồn dập quay đầu nhìn, bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Triệu Anh Tuấn giật mình: "Ông làm gì thế! Mau buông nó ra!" "Kiều Kiều, nó là con gái tôi." Giọng điệu người kia kích động. "Ông buông cô ấy ra trước đi!" Triệu Anh Tuấn không dám đi qua, chỉ có thể cất giọng: "Bây giờ cô ấy căn bản không nhớ rõ ông, chọc giận cô ấy không có chỗ tốt!" Căn cứ trưởng nghe Triệu Anh Tuấn nói như vậy, vội vàng cho người tách bọn họ ra.
Nhưng vừa khẽ động, thì Zombie càng hưng phấn, có Zombie không theo khống chế, hưng phấn giơ tay bắt người. Triệu Anh Tuấn chửi nhỏ một tiếng, túm chặt lấy một con Zombie quen thuộc, bảo nó đi báo tin. Zombie đó hành động bên cạnh Sơ Tranh, Triệu Anh Tuấn miễn cưỡng có thể sai khiến được, nó hấp tấp chạy đi.
Suy cho cùng đám Zombie cũng cố kỵ sự uy hiếp của Sơ Tranh, chỉ dám lôi kéo người này, không dám thật sự động tay. Cho nên tình huống có chút giống như một đám người kéo bè kéo lũ, nhưng lại không cầm vũ khí, cứ đẩy qua đẩy lại.
Ngay khi khát vọng đối với nhân loại của đám Zombie sắp vượt qua sự sợ hãi với Sơ Tranh, đám Zombie đột nhiên yên tĩnh lại, cũng nhanh chóng tránh ra một con đường. Đám người bị lôi kéo vẫn còn sợ hãi ôm nhau. Cuối con đường, có một người đàn ông đeo khẩu trang đi tới, thỉnh thoảng gầm nhẹ với Zombie hai bên một tiếng. Âm thanh hắn phát ra giống hệt Zombie…
Làn da lộ ra không phải màu da mà con người bình thường nên có. Hắn là Zombie! Căn cứ trưởng kinh ngạc nhìn Bắc Trì, ông ta nhớ rõ người này luôn ở bên cạnh Sơ Tranh, hơn nữa… Dáng vẻ của họ rất thân mật. Hắn lại là Zombie? Căn cứ trưởng xém chút cơ tim tắc nghẽn. Lượng tin tức hơi lớn, ông ta có chút không chịu nổi.
Bắc Trì gầm ở chỗ Zombie bạo động, không đi xa về phía trước, mà là từ xa nhìn đám người căn cứ trưởng một chút, sau đó quay người rời đi. Bắc Trì vừa đi, Zombie đang bao vây bọn họ cũng hấp tấp đi theo. "Kiều Kiều…" Người đầu têu gây ra chuyện kia, thấy con gái mình cũng đi theo, nhịn không được muốn đuổi theo.
Người bên cạnh vội vàng chặn lại, ấn chặt phía sau, không cho ông ta lên tiếng. Rất nhanh xung quanh yên tĩnh lại. Không biết qua bao lâu, có âm thanh vang lên. "Người kia là ai?" "Không phải nói Zombie chỉ nghe lời một người phụ nữ sao?" "Mọi người cảm thấy hắn là người sao?" "Không phải sao?" "Tôi nhìn thấy làn da trên cổ hắn… Không phải màu da của người bình thường, là màu xanh nhạt… Mặc dù rất nhạt." Câu này vừa nói ra, cả đám người đều yên tĩnh một cách quái dị. Zombie kia biểu hiện không khác gì người bình thường, nếu như hắn là Zombie…
Căn cứ trưởng đề xuất việc sử dụng phòng thí nghiệm trong thành phố để nghiên cứu ức chế virus, nhưng Sơ Tranh yêu cầu phải có người hỗ trợ. Triệu Anh Tuấn dẫn đoàn người vào thành phố, cảnh báo họ không nên gây rối với Zombie. Khi mọi người bị bao vây, một người đàn ông lạ xuất hiện, có vẻ là Zombie nhưng lại mang dáng vẻ của con người, khiến mọi người nghi ngờ và hoang mang về danh tính của hắn.
Sơ Tranh chăm sóc Bắc Trì khi hắn không thích thức ăn nhưng vẫn cướp món của cô. Sau khi ăn, họ bị gián đoạn bởi thông báo về một nhóm Zombie được nhốt trong sân vận động. Bên cạnh đó, thực phẩm có virus và nguồn nước ô nhiễm khiến tình hình căng thẳng. Sơ Tranh điều tra khả năng ăn thực phẩm của Zombie trong khi căn cứ bên kia nỗ lực tìm vắc xin. Căn cứ trưởng mời Sơ Tranh tham gia vào nghiên cứu ứng phó với khủng hoảng, khẳng định sự cần thiết hợp tác trong cuộc chiến sinh tồn.