Sơ Tranh còn chưa ngủ, thì nghe thấy có người đang vặn cửa phòng mình. Bên ngoài yên tĩnh, cô đã khóa trái cửa khi vào phòng, nhưng âm thanh vặn cửa vẫn tiếp tục vang lên. Lần thứ hai, khi cửa phòng bị mở ra, một cái đầu thò vào nhìn nhanh rồi cẩn thận tiến vào, đóng cửa lại, đồng thời khóa trái.
Trong phòng tối om, người đàn ông mò mẫm đến bên giường, bỗng nhiên bổ nhào về phía giường nhưng chỉ vồ hụt, chỉ có chăn mền. Khi gã đàn ông lấy lại tự tin và ngẩng đầu lên, hắn thấy một cái bóng đen đứng bên giường, khiến tim hắn đập loạn. Nhưng nhanh chóng, hắn trấn tĩnh lại, cười hắc hắc: "Cháu tên Sơ Tranh đúng không? Chú rất thích cháu, cha cháu ngu xuẩn, không biết thương cháu."
Tiếp theo, gã đàn ông bắt đầu nói về việc nếu có được một cô con gái như vậy, hắn chắc chắn sẽ cưng chiều. Khi thấy Sơ Tranh không phản ứng, gã càng tự tin hơn. Gã đã đến nhà Hứa nhiều lần và biết rằng cô gái này luôn trầm lặng và nhút nhát. "Nếu cha cháu không biết thương cháu, thì để chú thương, cháu chỉ cần nghe lời chú..."
Gã giơ tay muốn kéo Sơ Tranh nhưng chưa kịp chạm tới cô thì trên tường bỗng xuất hiện một cái bóng đen. Gã đàn ông chưa kịp hiểu chuyện gì thì mọi thứ tối sầm lại. Sơ Tranh bật đèn lên, gã đàn ông bị đánh ngất xỉu chính là kẻ lúc cô vào nhà đã nói cô là áo bông nhỏ tri kỷ. Sơ Tranh chà xát cánh tay, cảm thấy hoảng hốt vì sự dã man của hắn.
Đây tuyệt đối không phải là cách đối xử với một cô gái! Nếu hôm nay nguyên chủ không bị đám người Dư Duyệt nhốt ở trường học thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với thứ cầm thú này. Với sức chiến đấu của nguyên chủ thì có khi còn bị kéo vào tình huống nghiêm trọng.
Khi Sơ Tranh đi học, trước cửa lớp có một đám người thảo luận sôi nổi về sự việc vừa xảy ra. Gã đàn ông nằm trần trụi trước một cánh cửa, bên cạnh có nhiều vật phẩm bị chính phủ cấm. Một bác gái hét ầm lên, nhanh chóng gọi cảnh sát. Gã đàn ông đã bị bắt đi, và Sơ Tranh không sợ bị hắn trả thù vì những vật đó là do cô tìm thấy trên người gã chứ không phải do vu oan.
Sơ Tranh bước vào lớp học, không thèm để ý đến ánh nhìn của bạn học. Họ đều đang bàn tán về Dư Duyệt, một học sinh luôn trốn học nhưng kết quả vẫn tốt, là hình mẫu lý tưởng, đẹp đẽ và thông minh. Dù vậy, Dư Duyệt lại thích bắt nạt người khác.
Lớp trưởng đưa ra danh sách thành tích và mọi người xúm lại xem. Khi Dư Duyệt vào lớp, cô ta hướng thẳng về phía Sơ Tranh và gọi lớn: "Hứa Sơ Tranh, mày ra đây cho tao." Sơ Tranh chỉ lặng im, không phản ứng, làm cho không khí trong lớp trở nên căng thẳng.
Dư Duyệt tức giận, tiến lại gần, hất cuốn sách của Sơ Tranh xuống đất và ra lệnh cho cô nhặt lên. Sơ Tranh ngồi thẳng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Dư Duyệt, lặp lại yêu cầu: "Nhặt lên." Dư Duyệt không tin vào tai mình, tiếp tục khiêu khích.
Sơ Tranh nhấc chân, đạp mạnh vào bàn, làm nó đổ kềnh xuống đất, mọi thứ trên bàn vung vãi. Cả lớp bàng hoàng trước hành động bất ngờ này của cô, không ai dám lên tiếng. Mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt của Sơ Tranh đã nói lên tất cả - cô không sợ hãi mà đã sẵn sàng đứng lên chống lại bất công.
Một gã đàn ông thâm nhập vào phòng của Sơ Tranh với ý định xấu, nhưng bị cô đánh ngất ngay khi hắn định hành động. Sau khi sự việc xảy ra, Sơ Tranh đối mặt với áp lực từ bạn học, đặc biệt là Dư Duyệt, một cô gái xinh đẹp nhưng thích bắt nạt. Khi bị khiêu khích, Sơ Tranh đã thể hiện sự kiên cường và quyết tâm đứng lên chống lại bất công, làm cho cả lớp phải kinh ngạc.
Hứa Sơ Tranh đối diện với cô Chu về việc bị ức hiếp và bày tỏ sự bất bình với cách cô giáo xử lý sự việc. Cô đứng vững trước áp lực và phản ứng mạnh mẽ khiến cô Chu tức giận, nhưng không thể đáp trả. Sau đó, Sơ Tranh và bạn bè bàn về sức mạnh của mối quan hệ gia đình và sự phức tạp trong tình bạn. Tại nhà, Sơ Tranh cảm nhận sự hỗn loạn khi cha mình say rượu. Cô quyết định cắt tóc mái để cải thiện vẻ bề ngoài trước khi trở về phòng học chật chội của mình.