Lục Vinh không muốn nói thêm, lập tức đưa ra điều kiện với Sơ Tranh. "Tôi cần nó, chỉ cần nó giúp tôi hoàn thành một việc, cô để tôi đi, sử dụng xong tôi sẽ trả lại cho cô, cam đoan không làm hại nó."

Sơ Tranh nhướn mày: "Ông đang nói điều kiện với tôi?" Rất lâu rồi không gặp kẻ táo bạo như vậy. Lục Vinh quả thật có phần kỳ lạ. Dù biết có thể mình không thể hại Tinh Kiều, nhưng ông ta vẫn cảm thấy đáng để thử. "Cô không muốn thấy nó chết ở đây, đúng không?"

"Người chết là ai thì cũng không nhất định." Sơ Tranh hất cằm. "Người ông bắt là chủ nhân của Vấn Tiên Lộ, thằng bé có ấn ký của Vấn Tiên Lộ, chỉ bằng ông, không giết được nó."

Lục Vinh: "..."

Vào một buổi chiều nọ, người của Vấn Tiên Lộ chứng kiến một mảnh phòng ở của họ bị sập. Mọi người đồng loạt thốt lên: "Kẻ nào táo tợn vậy! Không muốn sống nữa sao?" Rất nhanh họ thấy kẻ táo tợn đó, đang bị Sơ Tranh đánh tới tấp trong phế tích. Nếu không có Liễu Trọng kịp thời ngăn cản, bọn họ đã có thể tiến hành nhặt xác ngay tại chỗ.

Sơ Tranh bị Liễu Trọng chặn ngoài phế tích, toàn thân tỏa ra khí thế hung dữ. "Chó điên dám làm rối cuộc sống của tôi." Cô rất tức giận khi ai đó dám làm hỏng nơi ở của mình. Đang yên đang lành, bỗng nhiên lại làm nổ nhà của cô.

Liễu Trọng chỉ mới phân tâm một chút thì Sơ Tranh đã tìm ra một chuỗi pháo. "Không cần, không cần đâu!" anh ta hoảng hốt. "Nha đầu, cháu còn chưa hỏi chuyện ông ta đâu, cháu nhìn xem thân thể ông ta, có thể chịu đựng nổi không? Không thể!!"

Sơ Tranh nghĩ lại cũng có lý, bèn nói nghiêm túc: "Vậy chờ hỏi xong rồi hãy nổ."

Liễu Trọng: "..."

Cô nhét pháo vào tay Liễu Trọng: "Cất cho cháu."

Lục Vinh đã chuẩn bị mà đến, những sinh vật mô phỏng người ông ta triệu hồi đều có hệ thống tự bạo. Không rõ đã cải tiến gì, uy lực khá lớn. Khi đó Tinh Kiều còn ở trong tay Lục Vinh, nên Sơ Tranh hiểu rằng có thể ông ta còn có chiêu bài gì khác, nhưng không nghĩ rằng lại là những thao tác thô bạo như vậy.

Sơ Tranh nhanh chóng lấy Tinh Kiều ra khỏi đống đổ nát. Cậu bé có vẻ bẩn chút nhưng không bị thương. "Sư phụ, thân thể em..."

"Không sao, chỉ cần không phải vết thương trí mạng, em sẽ nhanh chóng khỏe lại, đó là phúc lợi dành cho em."

"Vậy là sẽ không phải chết mãi mãi sao?"

"Chưa chắc." Sơ Tranh chỉ tay vào vị trí trái tim cậu bé. "Nếu như một kích mất mạng, vẫn sẽ chết."

"Ồ." Tinh Kiều gật đầu, có vẻ đã hiểu. Sau đó dây dưa thêm một chút: "Trước đó có một chùm sáng, bắn người kia ra..."

"Trước khi có thể gây tổn thương trí mạng cho em, sẽ tự động bảo vệ em."

"Vậy nếu vậy, thì em sẽ không chết mãi mãi sao?"

Sơ Tranh có phần châm chọc: "Em sẽ già đi."

Sơ Tranh cho người đưa Tinh Kiều đi nghỉ ngơi trước, cô phải đi thẩm vấn. "Thứ Lục Vinh gọi tới đều là sinh vật mô phỏng người?"

"Vâng, toàn bộ đều như vậy." Dạ Nguyệt Lê vừa ghi chép vừa nói. "Những sinh vật này có chút kỳ quái."

"Kỳ quái chỗ nào?"

"Khi thì có Linh trị dao động, khi thì không."

Sơ Tranh nhíu mày, yêu cầu người máy kiểm tra lại. "Hắn nói không sai, lúc có lúc không." Người máy báo cáo.

"Nguyên nhân gì?"

"Không rõ, mổ ra xem thử." Người máy giao cho Dạ Nguyệt Lê mổ người. Dưới sự trợ giúp của người máy, Dạ Nguyệt Lê phát hiện một cái thiết bị rất nhỏ trong đầu sinh vật mô phỏng.

Thiết bị đó có khí tức của một sinh vật lạ. Nguyên lý rất tương tự như mảnh kim loại của Giang Vân Lý. Bên trong có tàn phiến của sinh vật chưa biết. "Mỗi sinh vật mô phỏng đều có cái này." Dạ Nguyệt Lê kiểm tra từng người một. "Có thể ông ta dùng thứ này để liên lạc hoặc khống chế những sinh vật này."

"Ừ..." Sơ Tranh cầm máy quét. "Đi xem ông ta một chút."

Trên người Lục Vinh vẫn tỏa ra khí tức của sinh vật lạ. Tình trạng cơ thể ông ta thì không bình thường... Không biết đã làm những gì. Phải tới hỏi ông ta mới rõ được. Sơ Tranh cũng có một nghi ngờ không quá phù hợp... Người mà Giang Vân Lý đang nhắc tới có phải chính là Lục Vinh không?

Lục Vinh bị Sơ Tranh đánh một trận, giờ đang thoi thóp, trông như sắp tắt thở. Dạ Nguyệt Lê lo lắng, nhưng sau khi quan sát một hồi, phát hiện Lục Vinh đang từ từ hồi phục. Dù vẫn có vẻ như sắp chết, nhưng rõ ràng ông ta vẫn có thể chịu đựng thêm một thời gian nữa.

Lục Vinh bị giam trong một cái lồng lớn, trên lồng quấn những dây leo màu xanh, giữa tán lá có những bông hoa nhỏ màu đỏ. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, thì cảnh vật có phần duy mỹ.

Sơ Tranh kéo một chiếc ghế tới, âm thanh ma sát trên mặt đất khá đinh tai. Lục Vinh nằm trong lồng giả chết. Cô đá vào chiếc lồng, "Biết ông tỉnh rồi, đừng giả chết."

Lục Vinh vẫn nằm im.

"..." Được thôi. "Tôi muốn giết ông rất dễ dàng, ông vẫn muốn tiếp tục giả chết?"

Lục Vinh chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi đục ngầu vằn đỏ, ánh mắt đầy phẫn nộ. "Đừng nhìn tôi như vậy." Sơ Tranh ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, mũi chân hướng về phía ông ta.

Lục Vinh cố gắng đứng dậy nhưng khi ngón tay vừa chạm vào thì như bị điện giật, lập tức rụt lại. Ngón tay ông ta dính vào một thứ gì đó, chảy máu.

"Quên nói với ông, thứ này lâu lắm rồi chưa ăn ngon, khá đói, tốt nhất nên giữ khoảng cách."

Lục Vinh: "..."

Dây leo trên chiếc lồng như đang đáp lại, phất phơ lay động, những bông hoa nhỏ màu đỏ bắt đầu chập chờn. Lục Vinh vô thức rụt mình lại trong lồng.

"Tôi hỏi ông chuyện gì, thì ông phải thành thật trả lời, tốt nhất đừng vòng vo, nếu không câu hỏi tôi chưa hỏi xong, bọn nó sẽ không chờ được ông nữa đâu."

Lục Vinh theo dõi những dây leo bắt đầu sinh trưởng. Tốc độ không nhanh, nhưng ông ta cảm nhận được, chưa lâu các dây leo này sẽ mọc dài ra khắp nơi.

"Sao ông làm những chuyện này, chính là vì muốn đổi thân thể?"

Lục Vinh không nói gì, tiếng sạt sạt bên tai lớn dần. Dây leo trước mặt ông ta bỗng dài thêm một đoạn.

"!!!" Ông ta không trả lời, nó lại tăng tốc?

Lục Vinh trừng mắt nhìn Sơ Tranh, cắn răng thừa nhận: "Đúng!"

Sơ Tranh nhìn chằm chằm ông ta: "Thân thể này của ông tàn tạ không chịu nổi, chắc hẳn rất thống khổ, đây chính là lý do ông muốn đổi thân thể?"

"Thống khổ?" Lục Vinh thì thào, trong ánh mắt dâng lên sự căm thù, "Cô không biết tôi phải chịu đựng những gì mỗi ngày, đó không phải là thống khổ. Đó là... Địa ngục!!"

Tóm tắt chương này:

Lục Vinh đề nghị với Sơ Tranh để sử dụng một vật phẩm, đảm bảo không gây hại. Sơ Tranh từ chối nhưng phản ứng khi nhìn thấy sự hỗn loạn do Lục Vinh gây ra. Cô giải cứu Tinh Kiều và bắt đầu thẩm vấn Lục Vinh về những sinh vật mô phỏng mà ông ta triệu hồi. Trong quá trình hỏi cung, Lục Vinh thú nhận về cơn đau đớn trong thân thể mình và mong muốn đổi thân thể, mở ra những bí ẩn về hắn và những sinh vật kia.

Tóm tắt chương trước:

Lục Vinh bắt cóc Tinh Tuyệt với nghi ngờ rằng cậu biết thông tin về Della. Sơ Tranh cảm thấy lo lắng và nhanh chóng quay lại khi nhận được tin Tinh Kiều bị bắt. Tại một căn phòng, Tinh Kiều bị trói và Lục Vinh lên kế hoạch phẫu thuật để tìm kiếm thông tin. Tuy nhiên, khi Lục Vinh tấn công, một ánh sáng bảo vệ Tinh Kiều khiến vết thương của cậu lành lại. Cuộc đối đầu căng thẳng diễn ra giữa Sơ Tranh và Lục Vinh, khi mà Lục Vinh có ý định giữ Tinh Kiều làm con tin. Sự thật về mối quan hệ và mục đích của Lục Vinh dần được hé mở.