Mông Trần bước xuống cầu thang, Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn lên. Thiếu niên mặc một chiếc áo thun rộng và quần dài, trông có vẻ vẫn đang mơ mơ màng màng.

"Dậy rồi à?" Sơ Tranh hỏi.

Thiếu niên dừng lại, hơi câu nệ: "Ừ."

"Xuống đây."

Mông Trần tiếp tục bước xuống. Hắn nhìn thấy rương hành lý của mình thì hơi ngạc nhiên: "Sao hành lý của tôi lại ở đây?"

"Tôi lấy tới."

"??"

"Ngôi nhà ấy của anh không ở được." Sơ Tranh giải thích, "Anh ở đây trước đi, tôi sẽ nói với trưởng thôn để tìm người sửa nhà cho anh. Đợi sửa xong rồi hãy qua ở."

Mông Trần ngần ngừ một chút, sau đó lắc đầu: "Không cần, quá phiền rồi."

"Hơn nửa đêm tôi chạy qua tìm anh còn phiền hơn."

Dù Mông Trần có đồng ý hay không, Sơ Tranh đã đưa hành lý của hắn đến đây. Đó là toàn bộ gia sản của hắn, không thể không cần. Thế là Mông Trần có một gian phòng ở chỗ Sơ Tranh.

Chuyện này nhanh chóng lan ra trong thôn. Mông Trần biết lời đồn và dư luận đáng sợ thế nào, nhưng hắn không nghĩ rằng ở nơi này hắn cũng không thể trốn thoát.

"Hơn nữa, người ở đây nói rất khó nghe..." Mông Trần nói.

"Tôi cũng bị nói là thông đồng với cả thôn đấy, thêm anh cũng chẳng khác gì." Sơ Tranh đáp lại mà không để tâm.

"???"

"Anh không sống cùng bọn họ, sao phải quan tâm đến cái nhìn của họ làm gì?"

Những người này chỉ thích tám chuyện. Cô không sống ở đây mãi mãi, sao không thể thoải mái nghỉ ngơi?

"Cô không thấy họ nói khó nghe sao?" Mông Trần thắc mắc.

Sơ Tranh liền lấy tai nghe đưa cho hắn: "Thì đừng nghe."

"..."

Mông Trần tìm trưởng thôn để hỏi về chuyện nhà ở. Trưởng thôn nói đã liên hệ với người sửa nhà, sẽ đến vào ngày mai. Nhưng trời tối mưa lớn, và rồi...

Nhà đã bị sập.

Trưởng thôn: "..."

Mông Trần: "..."

Nếu chỉ cần sửa lại một chút thì trưởng thôn còn có thể tìm người, nhưng nếu dựng lại nhà thì ông thật sự bất lực. Hơn nữa Mông Trần cũng không có tiền, nên cuối cùng hắn cũng chỉ có thể tạm thời ở nhờ chỗ Sơ Tranh.

"Cô tính tiền thuê nhà cho tôi đi, chờ sau tôi sẽ trả lại." Mông Trần đề nghị.

"Ừ." Sơ Tranh đồng ý, trong lòng nghĩ rằng vật nhỏ vẫn dễ lừa.

Mông Trần đang tưới nước cho hoa trong sân thì hỏi Sơ Tranh đang nằm bên cạnh: "Cô không phải người của thôn Bạch Hà, sao lại đến đây?"

"Dưỡng lão." Sơ Tranh trả lời.

"Dưỡng lão?"

Mông Trần nhìn kỹ, xác định cô gái trẻ này sao lại đi dưỡng lão được.

"Cô còn đi học không?"

"Không."

"Cô tốt nghiệp rồi à?"

Sơ Tranh suy nghĩ, "Xem như thế đi."

Nguyên chủ đã tự học xong chương trình đại học, nên tính là tốt nghiệp đi. Sau này cô chỉ cần nằm dưỡng lão, học hành cũng không cần thiết.

"Anh học đại học chưa?"

"... Chưa."

Năm nay đáng lẽ phải thi đại học nhưng vì chuyện nhà nên hắn không thi.

"Chắc tôi lớn hơn anh, gọi chị đi."

"... Ch... Chị." Mông Trần hơi lúng túng.

"Ngoan."

Ngoài sân, một thanh niên đang vẫy tay gọi Sơ Tranh, tay cầm bó hoa dại.

"Sơ, em giận rồi hả? Anh không biết bọn họ sẽ đến gây chuyện, nhưng chuyện đó cũng đã giải quyết rồi."

"Em để ý đến anh đi mà."

"Không, tôi không thích anh." Sơ Tranh lạnh lùng nói.

"Em sẽ thích anh." Hà Lộ Sinh khẳng định.

"Sẽ không." Cô nói. "Nếu anh còn đến quấy rối tôi, mẹ anh cũng sẽ phải đến cục cảnh sát mà vớt anh ra."

Nói xong, Sơ Tranh kéo Mông Trần vào trong.

Mông Trần đứng ở đó, có chút ngơ ngác trước tình huống.

Mông Trần đi mua đồ thì bỗng bị Hà Lộ Sinh và đám bạn chặn lại.

"Các anh muốn làm gì?"

"Hôm nay mày sẽ biết lợi hại." Hà Lộ Sinh nói, tỏ ra hung hãn.

Sơ Tranh nghe thấy động, lập tức đuổi tới. Mông Trần đang bị giữ trên đất, còn Hà Lộ Sinh thì giễu võ giương oai.

"Tiểu bạch kiểm, mau dọn ra khỏi nhà Tiểu Sơ, nếu không tao sẽ cho mày đẹp mặt!"

"Muốn cho ai đẹp mặt?"

Hà Lộ Sinh chưa kịp phản ứng đã bị đá xuống đất.

Sơ Tranh lạnh lùng bước tới, vẻ mặt lãnh đạm khiến mọi người không dám phản kháng.

"Buông hắn ra."

Nghe vậy, cả nhóm đồng loạt nhìn về Hà Lộ Sinh, chờ hắn lên tiếng. Nhưng giờ hắn không thể nói gì, chỉ biết nhăn nhó.

"Tôi nói, buông hắn ra."

Cuối cùng, mọi người buông tay. Sơ Tranh đi đến giúp Mông Trần đứng dậy.

"Bọn họ làm anh bị thương ở đâu?"

Trên mặt Mông Trần có vài vết thương, cánh tay cũng có những vết đỏ.

Tóm tắt chương này:

Mông Trần bất ngờ phát hiện hành lý của mình được Sơ Tranh mang đến, vì nhà của anh không thể ở được. Sơ Tranh giúp anh tạm trú, nhưng những lời đồn trong thôn khiến anh lo lắng. Trong khi đó, sự xuất hiện của Hà Lộ Sinh và bọn bạn gây rối cũng làm tình hình thêm căng thẳng. Sơ Tranh đã can thiệp một cách dứt khoát, bảo vệ Mông Trần khỏi bị thương và thể hiện sự quyết đoán khi đối mặt với kẻ bắt nạt.

Tóm tắt chương trước:

Sơ Tranh chăm sóc cho Mông Trần bằng cách bôi thuốc mỡ cho vết chích muỗi. Khi Mông Trần mượn nồi để nấu ăn, anh cảm thấy khó khăn vì điều kiện sống khác biệt. Sơ Tranh giúp anh vượt qua những khó khăn này và hỗ trợ anh trong những lúc khó khăn, trong khi Mông Trần đối diện với nỗi tủi thân và áp lực từ cuộc sống mới. Cuối cùng, Sơ Tranh đưa Mông Trần về nhà cô để anh có một nơi nghỉ ngơi an toàn trong đêm mưa.