Sơ Tranh cảm thấy có điều gì đó không đúng với lớp này. Đỗ Nhược nhìn tên trong bảng xếp hạng và thở phào nhẹ nhõm khi thấy mình không phải đứng cuối cùng. Cô bạn hăng hái tìm kiếm vị trí của Sơ Tranh, và khi nhận ra cô đứng thứ ba, đã vui vẻ chao đảo tay Sơ Tranh.

Cô đồng hạng ba với một bạn học khác. Đây là lần đầu tiên Sơ Tranh tham gia kỳ thi tại trường này nên cô vẫn còn cảm thấy bỡ ngỡ. Khi nhìn lên bảng, Sơ Tranh thấy Tạ Mục đứng đầu. Người mà bạn bè thường gọi là Tiểu bá vương, chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên vì Đỗ Nhược không có biểu hiện gì kỳ lạ cho thấy điều ngược lại.

Người đứng thứ hai là Phương Dực. Sơ Tranh cảm thấy một chút bất ngờ, không ngờ học sinh bây giờ lại có tiêu chuẩn cao đến vậy để có thể trở thành Tiểu bá vương. Đỗ Nhược ngả người vào bàn và lầm bầm rằng việc đứng đầu lớp thật khó khăn. Sau khi xem điểm của Đỗ Nhược, Sơ Tranh nghĩ rằng với số điểm đó, đứng đầu cũng không phải là vấn đề.

Dù vậy, áp lực vẫn lớn. Nếu ai đó đứng cuối, lớp sẽ không chỉ phải chịu sự xấu hổ mà còn ảnh hưởng đến lòng tự tôn chung. Điều này đã trở thành một truyền thống và các lớp khác thường gọi họ là "lớp ma quỷ". Đã vậy, việc cạnh tranh thành tích trong lớp là điều không thể tránh khỏi.

Đỗ Nhược khích lệ Sơ Tranh rằng cô có thể vượt qua Tạ Mục trong kì thi tiếp theo, nhưng lại không hề chú ý đến rằng nàng đang bị nhiều nữ sinh vây quanh, dường như bộc lộ một màn cổ vũ không mong muốn. Sơ Tranh cảm thấy mệt mỏi trước những tình huống như vậy.

Trong giờ nghỉ trưa, Thẩm Liệu đến lớp Sơ Tranh và cầm lấy điện thoại từ cô. Khi Sơ Tranh hỏi về chiếc điện thoại, Thẩm Liệu trả lời rằng cậu đã có điện thoại do Tạ Mục mua cho. Sơ Tranh trong lòng cảm thấy không vui vì như vậy, có vẻ như cô không bằng Tạ Mục trong mắt Thẩm Liệu.

Thẩm Liệu tỏ ra miễn cưỡng khi nhận đồ từ Sơ Tranh nhưng cuối cùng cậu cũng ngậm ngùi để điện thoại lại trong cặp của mình. Mặc dù không muốn nhưng cậu vẫn không thể từ chối tấm lòng của Sơ Tranh. Cảm giác này khiến cậu rơi vào tình trạng khó xử trong suốt cả buổi chiều.

Một tuần sau kỳ thi, Thẩm Liệu bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa lớn và thấy Tạ Mục về nhà trong tình trạng ướt sũng vì mưa. Tất cả mọi người lo lắng chăm sóc cho Tạ Mục, trong khi cậu lại cảm thấy điều này thật không công bằng. Lòng cậu rối bời khi chứng kiến sự khác biệt rõ rệt trong cách mọi người đối xử với Tạ Mục và chính mình.

Cậu đứng ngoài hành lang, nhìn những người hầu vội vã xung quanh, trong lòng cảm thấy cô đơn. Khi dì Thẩm đến, bà cũng lo lắng cho cậu, nhưng lại không quên Tạ Mục, khiến Thẩm Liệu cảm thấy nỗi buồn chồng chất hơn.

Cậu nhanh chóng thay đồ và được đề nghị về nhà nghỉ ngơi. Khi ra ngoài, cậu thấy dưới cơn mưa có một cô gái mặc đồ ngủ cầm ô đi tới. Hình ảnh ấy như một ánh sáng giữa màn đêm, khiến Thẩm Liệu không thể rời mắt.

Tóm tắt chương trước:

Thẩm Liệu chờ Tạ Mục nhưng bị bỏ lại khi chiếc xe biến mất. Sơ Tranh đã chăm sóc cậu, khiến cậu cảm thấy có điều gì đặc biệt, nhưng lại không dám thổ lộ cảm xúc. Sau khi nghỉ ngơi, Thẩm Liệu nhận món quà từ Tạ Mục và một điện thoại mới từ Sơ Tranh. Khi đến trường, cậu không khỏi lo lắng về kết quả học tập, nhưng bất ngờ phát hiện bản thân nằm trong top 40 của lớp. Sự thay đổi này làm mọi người xung quanh bất ngờ.

Tóm tắt chương này:

Sơ Tranh tham gia kỳ thi đầu tiên tại trường và đứng thứ ba, khiến Đỗ Nhược vui mừng. Tạ Mục và Phương Dực là hai người đứng đầu, tạo áp lực cho lớp. Thẩm Liệu thể hiện sự miễn cưỡng khi nhận đồ từ Sơ Tranh và cảm thấy không vui khi so sánh với Tạ Mục. Sau khi Tạ Mục trở về trong mưa, Thẩm Liệu cảm thấy cô đơn và ghen tỵ với sự chú ý mà Tạ Mục nhận được từ mọi người.