Khoảng cách giữa các thời kỳ động dục của Tuyết Uyên rất dài, và thời gian động dục của hắn cũng kéo dài. Sơ Tranh thường xuyên lắc lư trước mặt hắn, và còn thừa dịp hôn hắn, khiến Tuyết Uyên cảm thấy thời kỳ động dục của mình không bao giờ qua.
Tuyết Uyên không dám tới gần Sơ Tranh. Một hôm, một tiểu yêu tinh hỏi hắn: "Tuyết Uyên đại nhân, ngài ở chỗ này làm gì? Đại Vương đang tìm ngài đó." Thiếu niên cáu kỉnh trả lời: "Hóng mát! Mau mau cút, mắc mớ gì tới ngươi." Tiểu yêu tinh bị dọa đến chạy nhanh đi.
Tuyết Uyên thở dài, nhìn lên bầu trời. Rồi một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Gần đây ngươi trốn tránh ta làm gì?" Tuyết Uyên cảm thấy khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận sự ám ảnh của Sơ Tranh.
Hắn kiên quyết: "Bản tôn không trốn tránh ngươi, ngươi không nên nói bậy!" Sơ Tranh lạnh lùng rời đi, để lại Tuyết Uyên cảm thấy lòng dạ hoang mang. Hắn nơm nớp lo sợ cả ngày, nhưng khi trời tối và Sơ Tranh không xuất hiện, hắn có chút yên tâm.
Nhưng thực tế chứng minh hắn quá ngây thơ. Tuyết Uyên đứng trong một hố sâu, nhìn lên và gầm thét: "Ngươi có thấy ấu trí không hả?" Sơ Tranh đang chờ hắn nhảy xuống, khiến hắn cảm thấy bực bội vì sự nhàm chán của cô.
Sơ Tranh ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi hắn có muốn lên không. Tuyết Uyên thử nhiều lần nhưng không thể thoát ra, cuối cùng phải khuất phục. Sơ Tranh đưa Tuyết Uyên về, hỏi vì sao hắn lại trốn tránh cô. Hắn bực bội trả lời rằng hắn đâu có muốn như vậy.
Hắn sắp thốt ra điều gì đó nhưng kịp thời dừng lại. Sơ Tranh tò mò hỏi: "Động cái gì?" Hắn bối rối phủ nhận. Sơ Tranh không bỏ qua cho hắn, cô nhẹ nhàng hôn hắn, khiến hắn cảm thấy mình hoàn toàn mất kiểm soát.
Hơi thở của Tuyết Uyên dồn dập, và hắn không thể ngăn cản sự hấp dẫn từ Sơ Tranh. Cả hai dần tiến sâu vào tình cảm và khát khao của nhau.
Trong sơn động, Tuyết Uyên bỗng cảm thấy bực bội khi nghĩ đến việc cô lại đè mình bên dưới. Hắn nghiến răng tức giận, nhưng giọng nói lại mềm mại lạ thường khi hỏi: "Nàng coi trọng ta vì cái gì?"
Sơ Tranh tự tin đáp: "Bởi vì ta là người tốt." Tuyết Uyên không thể nhịn cười, phản bác rằng nếu cô là người tốt thì thế giới chẳng còn người tốt nào khác. Câu chuyện giữa họ đầy những cãi vã nhưng cũng không kém phần mặn nồng.
Khi Sơ Tranh hỏi hắn liệu còn muốn tiếp tục hay không, Tuyết Uyên quay đi, nhưng không ngăn nổi xúc cảm mạnh mẽ trong lòng. Cuộc đối thoại giữa họ dần trở nên đầy lôi cuốn, cả hai không có ý định dừng lại.
Hắn cảm giác rằng chỉ cần có Sơ Tranh bên cạnh, mọi thứ đều trở nên hoa lệ, bất chấp mọi trở ngại. Tuyết Uyên dần dần nhận ra tình cảm của mình dành cho cô, dù rằng hắn vẫn rất bướng bỉnh trong cách thể hiện.
Tuyết Uyên cảm thấy khó chịu khi Sơ Tranh liên tục xuất hiện và làm phiền mình, nhưng không thể phủ nhận sự thu hút từ cô. Hai người trải qua nhiều cuộc đối thoại đầy mâu thuẫn nhưng cũng rất mặn nồng, khiến Tuyết Uyên dần nhận ra tình cảm chân thật của mình dành cho Sơ Tranh. Cuộc trò chuyện của họ diễn ra trong không khí căng thẳng nhưng cũng tràn đầy sự hấp dẫn, khi cả hai đều không muốn dừng lại trước những xúc cảm mạnh mẽ đang bùng nổ.