Sơ Tranh muốn dỗ dành Tuyết Uyên, nhưng tất cả những lần thử đều không thành công. Tuyết Uyên kiên quyết kháng cự, không để lộ bất kỳ điểm yếu nào. Sau vài lần thất bại, Sơ Tranh từ bỏ kế hoạch; ép người khác làm việc mình không thích không phải là cách của một người tốt. Mỗi ngày cô đều nỗ lực trở thành người tốt, nhưng liệu có từ bỏ hay không, Vương Giả khẳng định với đầu của hệ thống bên cạnh rằng không bao giờ!

Sơ Tranh ngồi xuống cạnh Tuyết Uyên và hỏi: "Chàng có chuyện gì muốn làm không?" Tuyết Uyên chống cằm, lạnh lùng trả lời: "Tìm Vạn Trúc báo thù." Sơ Tranh ngạc nhiên, vì vị thượng thần này đã mất tích từ lâu. "Sau đó thì sao?" Tuyết Uyên lặng lẽ lắc đầu, không có kế hoạch rõ ràng.

"Vậy đi theo ta," Sơ Tranh đề xuất. Tuyết Uyên nhíu mày: "Nàng định làm gì?" Cô đáp: "Không vui sao?" Ánh mắt của cô thể hiện một sự uy hiếp, như thể nếu hắn nói không vui, cô sẽ không ngần ngại đẩy hắn xuống hố.

"Ta là hung thú, sao phải đi theo nàng?" Tuyết Uyên khẳng định, nhưng Sơ Tranh chỉ lặng lẽ gật đầu, không thèm bàn cãi nhiều về điều đó. Tuyết Uyên bất ngờ khi nghe Sơ Tranh không có định hướng quay về Thần tộc. "Về Thần tộc để giết thần? Cái đó có vẻ phiền phức, ta từ bỏ."

Trong những ngày tiếp theo, Sơ Tranh có vẻ rất bận rộn, điều này khiến Tuyết Uyên nảy sinh nghi ngờ. Đặc biệt khi không bị cô ép buộc, Tuyết Uyên vui vẻ nhảy nhót, chỉ thiếu chút nữa là đi bắt yêu ăn.

Một ngày nọ, Sơ Tranh xuất hiện với một đứa trẻ trên tay. Đứa trẻ có vẻ sống không còn gì để hối tiếc, như thể đã bị giày vò lâu. Sơ Tranh đi qua trước mặt Hổ Vương mà không thèm để ý đến hắn. Cô thả đứa trẻ xuống đất, và đứa trẻ lập tức lăn qua hai vòng, biến thành một cục bụi bẩn.

"Sơ Tranh!" Tuyết Uyên kêu lên khi nhìn thấy tình hình này. Hắn sững sờ khi nhận ra đứa trẻ không hề giống như hắn tưởng tượng, hoàn toàn là một mảnh nhỏ vô tội, khiến Tuyết Uyên bối rối. Hắn không thể xuống tay với một đứa trẻ như vậy.

"Đây là Vạn Trúc chuyển thế," Sơ Tranh khẳng định. Tuyết Uyên không thể tin được. "Đừng nói với ta rằng đây là con riêng của nàng!" Sơ Tranh phức tạp nhìn Tuyết Uyên: "Sao chàng lại suy nghĩ xa xôi như vậy?"

Cuộc trò chuyện giữa họ kéo dài, trước khi Tuyết Uyên lên tiếng: "Nàng thật sự không gạt ta chứ?" Sơ Tranh lạnh lùng đáp: "Tại sao phải lừa chàng?"

Khi Tuyết Uyên cố gắng hiểu tình huống hiện tại, cảm xúc của hắn bắt đầu lẫn lộn. Sợ hãi, sốt ruột, và cả sự trách nhiệm đối với đứa trẻ. "Nàng không thể đưa nó trở về sao?" Tuyết Uyên hỏi. Sơ Tranh ngập ngừng: "Chàng không phải muốn báo thù sao?"

Cuối cùng, không còn cách nào khác, Tuyết Uyên đồng ý để Sơ Tranh dẫn đứa trẻ đi. Nhưng khi họ trở về, đứa trẻ lại không chịu rời bỏ, mãi mãi quay lại dưới chân núi, gây rắc rối cho Hổ Vương.

Sơ Tranh sống một cuộc sống nhàn nhã xem Hổ Vương vật lộn với đứa trẻ đi theo, trong khi bản thân cô hài lòng với vai trò của mình, và thầm mong Vương Giả đừng liên tục phát nhiệm vụ cho cô.

Tóm tắt chương này:

Sơ Tranh cố gắng dỗ dành Tuyết Uyên nhưng đều thất bại. Tuyết Uyên chỉ muốn tìm Vạn Trúc để báo thù mà không có kế hoạch rõ ràng. Khi Sơ Tranh đưa một đứa trẻ chuyển thế đến gặp Tuyết Uyên, hắn bối rối và cảm thấy trách nhiệm. Mặc dù Tuyết Uyên ngần ngại, cuối cùng hắn đồng ý để Sơ Tranh dẫn đứa trẻ đi, nhưng tình huống lại trở nên rắc rối khi đứa trẻ không chịu rời bỏ và gây phiền toái cho Hổ Vương, trong khi Sơ Tranh chỉ mong muốn một cuộc sống bình yên.

Tóm tắt chương trước:

Tuyết Uyên cảm thấy khó chịu khi Sơ Tranh liên tục xuất hiện và làm phiền mình, nhưng không thể phủ nhận sự thu hút từ cô. Hai người trải qua nhiều cuộc đối thoại đầy mâu thuẫn nhưng cũng rất mặn nồng, khiến Tuyết Uyên dần nhận ra tình cảm chân thật của mình dành cho Sơ Tranh. Cuộc trò chuyện của họ diễn ra trong không khí căng thẳng nhưng cũng tràn đầy sự hấp dẫn, khi cả hai đều không muốn dừng lại trước những xúc cảm mạnh mẽ đang bùng nổ.