Tà môn? Tà môn chỗ nào thì nói rõ ràng ra coi!! Nói nhảm nửa ngày, không có lấy một câu hữu dụng. Sơ Tranh: "Thiên Sư các người dung túng lệ quỷ?" Khương Vân Lạc ngôn từ chính nghĩa: "Không thể nói như thế, chúng tôi chỉ là giảm bớt tổn thất không cần thiết." Đây còn không phải là dung túng hay sao? Thay từ khác thì cũng giống nhau thôi! Sơ Tranh hoài nghi: "Các anh đánh không lại à?" Khương Vân Lạc nhìn cô, thâm trầm nói: "Người anh em, nghề Thiên Sư này không dễ dàng, hiện tại chỉ còn ít, chết một người liền thiếu đi một người. Lệ quỷ chỉ tập trung vào Đới gia gây họa, không gây họa cho người khác, cô nói xem chúng tôi đi giành giật vũng nước đục này để làm gì?" Một thanh niên khôn ngoan, nói đi nói lại mà y như lão già. Sơ Tranh: "..." Thiên Sư cũng thức thời như này, ta có thể nói gì? Đây đúng là thế giới quỷ!! Sơ Tranh hít sâu. "Cho nên anh có nhận không." Một câu, nói thẳng ra! Đàn ông mà lằng nhằng, giống như cái gì chứ!

Khương Vân Lạc không lập tức từ chối: "Cô nói trước đi, cô muốn làm gì." Hắn đã tới, chắc chắn sẽ không từ chối như vậy. "Tìm được lệ quỷ kia." "Không cần bắt?" "Anh bắt được sao?" Sơ Tranh giọng điệu lạnh lùng. "..." Khương Vân Lạc cảm thấy như tim mình bị đâm một nhát. Hắn cũng rất lợi hại. "Vẫn là năm triệu?" Khương Vân Lạc hỏi. "Ừ." "..." Người anh em này có tiền nha!! "Thỏa thuận!"

Tìm quỷ đối với Thiên Sư mà nói không khó. Khương Vân Lạc đi vòng quanh bên ngoài biệt thự Đới gia: "Hình như Đới gia mời những Thiên Sư khác..." "Thật sự có Thiên Sư dám nhận." Khương Vân Lạc lẩm bẩm, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn. Muốn hỏi xem là ai có gan lớn như thế. Nhưng tất cả mọi người đều ngơ ngác, không ai nhận vụ này. "Chừng nào thì anh có thể tìm được?" Sơ Tranh hỏi hắn. "Đây là việc cần kỹ thuật, làm gì nhanh như vậy được? Cô phải kiên nhẫn." Khương Vân Lạc không ngẩng đầu đáp. Sơ Tranh: "..." Sơ Tranh đành phải kiên nhẫn chờ Khương Vân Lạc. Ai bảo ta chỉ là một người bình thường.

Sơ Tranh thấy Thượng Tĩnh lần nữa vào biệt thự. Lần này vào, liền không thấy ra nữa. Có lẽ Đới Tòng Vinh càng tin tưởng Thượng Tĩnh hơn. Cho nên Sơ Tranh cũng không nhận được điện thoại của anh ta. Sơ Tranh ngồi xổm bên ngoài biệt thự vài ngày, Khương Vân Lạc bảo cô kiên nhẫn chờ đợi, năm triệu sẽ không tiêu phí. Trong mấy ngày nay, có Thượng Tĩnh canh giữ, trong biệt thự cũng không xảy ra chuyện gì. Tối hôm đó, Sơ Tranh đã trở về ký túc xá. Khương Vân Lạc đột nhiên gọi điện cho cô đến biệt thự. Sơ Tranh chạy tới trước biệt thự. Không biết Khương Vân Lạc xuất hiện từ chỗ nào, trên đầu dính mấy cọng cỏ. "Đi theo tôi." Khương Vân Lạc ra hiệu cho Sơ Tranh đuổi theo. Hắn dẫn Sơ Tranh đi vòng qua phía sau biệt thự. Trong biệt thự lúc này không có ánh sáng, giống như không có người ở.

Khương Vân Lạc đẩy cửa sau của biệt thự ra, không khóa lại, chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra. Hắn đưa Sơ Tranh đến trước một cánh cửa có ánh sáng lóe lên. "Cô đi từ nơi này, đi thẳng, sau đó rẽ trái, sẽ thấy một cánh cửa. Từ cánh cửa đó xuống dưới là tầng hầm, quỷ cô muốn tìm đang ở tầng hầm." Khương Vân Lạc nói. Hắn ngừng một chút: "Người anh em, quỷ kia là lệ quỷ đó, cô nhất định phải tìm hắn?" "Anh muốn đi cùng tôi?" "Tạm biệt." Khương Vân Lạc lập tức khoát tay, với vẻ mặt cô đi chịu chết đừng kéo tôi theo. "Cô phải sống sót trở về, nếu không thì số dư của tôi không ai thanh toán." "...". Khương Vân Lạc làm động tác cố lên. "Anh xác định?" Sẽ không hố tôi chứ? "Đương nhiên." Khương Vân Lạc vỗ ngực cam kết.

Sơ Tranh kéo cửa ra đi vào. Theo lời Khương Vân Lạc nói, quả nhiên cô tìm thấy cánh cửa thông đến tầng hầm. "Đang yên lành sao lại cúp điện, thật là... cô đi khởi động nguồn điện dự phòng đi." Giọng nói của vú Hà từ xa truyền đến, rồi là tiếng bước chân chạy tới. Sơ Tranh lập tức kéo cửa xuống dưới. Tầng hầm tối đen, Sơ Tranh mò mẫm tìm một chỗ trốn. Có người cầm đèn pin đi xuống, Sơ Tranh hơi thấy rõ bốn phía, không gian rộng khoảng 20 m². Sau khi người đó xuống, liền đi thẳng đến máy phát điện, khởi động máy, đèn trong tầng hầm sáng lên. Sơ Tranh lùi lại chút. Đột nhiên cảm thấy phía sau lưng lạnh toát. Giống như bị dán vào một khối băng. Có người ở phía sau... Không! Hoặc là có quỷ.

Cộp cộp cộp — Ba! Tầng hầm lại chìm vào bóng tối. Sơ Tranh bỗng nhiên quay người, vung một quyền về phía sau. Nắm đấm đánh vào tường băng lạnh, không có bóng người hay cảm giác gì. Sơ Tranh rời khỏi góc khuất đó. Cấp tốc tìm đến bên cạnh, mở đèn tầng hầm lên. Nơi vừa rồi cô đứng trống rỗng, không có gì cả. Sơ Tranh lần nữa đi qua, giơ tay sờ lên tường, tường có chút thô ráp, không lạnh như băng như lúc nãy. Sơ Tranh nhìn ngón tay ửng hồng. Mặt lạnh lắc lắc tay. Cô bắt đầu quan sát tầng hầm này. Diện tích hạn chế, không có nhiều chỗ ẩn náu. Nhưng mà quỷ không giống – bọn họ sẽ xuyên tường đó!!

"Vương bát đản, thẻ người tốt ở chỗ nào?" 【Ở đây nha tiểu tỷ tỷ.】 Vương Giả không hố Sơ Tranh. Bằng không thì lát nữa cô không làm nổi việc, nó có thể đi đâu khóc được. "Ở đâu?" 【Tiểu tỷ tỷ, cô tự lực một chút.】 Vương Giả nói xong cũng lặn mất, sợ Sơ Tranh tìm nó gây rắc rối. "...". Quỷ không tầm thường nha!! Tôi cũng từng làm qua!! Sơ Tranh đi dạo xung quanh tầng hầm hai vòng, lật đồ vật từng chút một mà vẫn không thấy bóng quỷ nào. Ngay lúc Sơ Tranh đang suy nghĩ thì phía trên đột nhiên vang lên tiếng cãi vã. Nghe cách một tầng hầm mà vẫn nghe được, có thể thấy cuộc cãi vã này rất kịch liệt. Sơ Tranh hạ thấp âm thanh, tiến đến cửa tầng hầm nghe. "Đại sư cái gì, bảo cô ta cút! Nơi này không cần cô ta!!" Đây là giọng rống tức giận của ông già. Giọng Đới Tòng Vinh liền vang lên: "Ông nội, ông muốn thấy Đới gia chúng ta bị những thứ đó hại đến nhà tan cửa nát sao?" "Những thứ đó là gì? Uổng công cháu học nhiều năm như vậy. Trên thế giới này đâu có quỷ, cháu bảo cô ta cút đi, cháu muốn ta tức chết phải không, chuyện của công ty và em trai cháu, chỉ là ngoài ý muốn!" Ông lão cất cao giọng. "Ông nội, đừng nóng giận, chúng ta chỉ xem..." "Cút! Bảo cô ta cút!!" "Ông nội!" Giọng Đới Tòng Vinh có phần hoảng loạn, dường như Đới lão gia đã tức đến ngất xỉu. Sơ Tranh sờ cằm suy tư. Trong tình huống bình thường, thế hệ trước thường luôn tin vào những chuyện này. Sao đến Đới gia, lão gia lại kiên quyết không tin như vậy? Càng che giấu thì càng có quỷ!! Khương Vân Lạc từng nói lệ quỷ này có liên quan đến Đới gia. Sơ Tranh còn đang suy nghĩ, phía sau lưng lại lạnh toát. Cô quay đầu, phía sau là tường. Ngoài ra không còn gì khác. Sơ Tranh từ từ đi xuống, ta không tin, ta còn không tìm ra một con quỷ như ngươi!! Sơ Tranh tìm tòi hết toàn bộ tầng hầm một lượt, muốn xem có cơ quan gì không. Nhưng chỉ thấy toàn bụi bặm, không nhìn thấy cả bóng của một cơ quan. Sơ Tranh bực bội đạp một cái vào mớ đồ bên cạnh. Đừng để tôi bắt được ngươi!

Tóm tắt chương này:

Sơ Tranh và Khương Vân Lạc thảo luận về lệ quỷ mà Thiên Sư đang theo đuổi. Khương Vân Lạc nhận lời giúp tìm quỷ và dẫn Sơ Tranh vào biệt thự Đới gia. Trong khi chờ đợi, Sơ Tranh phát hiện ra căng thẳng giữa Đới Tòng Vinh và ông nội của anh liên quan đến việc có quỷ hay không. Tình huống trở nên căng thẳng khi Sơ Tranh cảm thấy một sự hiện diện bí ẩn trong tầng hầm, nơi cô tìm kiếm dấu vết của quỷ nhưng chỉ gặp phải những tiếng ồn ào từ trên. Cuộc cãi vã giữa các nhân vật hé lộ những bí ẩn xung quanh Đới gia và sự xuất hiện của lệ quỷ.

Tóm tắt chương trước:

Sơ Tranh đến một khu vực cũ kỹ, nơi cô gặp Hoành ca, người gợi ý cho vay tiền nhưng bị từ chối. Cô lên tầng thượng gặp một người đeo kính yêu cầu đổi lại việc trợ giúp cho một phòng thí nghiệm. Cuộc trò chuyện với Thiên Sư tiết lộ rằng anh ta từ chối vụ án Đới gia do phức tạp và nguy hiểm. Ngày hôm sau, Sơ Tranh gặp Khương Vân Lạc, người cảnh báo cô về âm khí nặng và sự bí ẩn xung quanh vụ Đới gia mà không ai dám nhận.