Sơ Tranh ngồi ở tầng hầm, trong không gian tĩnh lặng. Thời gian trôi qua, cô nghe thấy tiếng cửa mở và nhận ra có người đang đi xuống. Cô vội vàng lách mình vào góc ẩn nấp.
Người đi xuống là một ông lão tóc bạc, mặc áo kiểu cũ, chống gậy từng bước một. Khi ông ta đặt chân tới bậc thang cuối cùng, ông đứng lại một lát rồi vòng ra phía sau cầu thang, tìm kiếm điều gì đó dưới sàn nhà. Sau khi mở một cơ quan nào đó, một cánh cửa bên trái tầng hầm chậm rãi mở ra, để lộ một cầu thang dẫn xuống sâu hơn. Ông lão cẩn thận bước vào.
Sơ Tranh dùng một lớp ngân tuyến bao quanh mình, làm cho thân hình cô biến mất trong không khí và theo ông lão vào bên trong. Bên trong là một căn phòng trống trải, không có gì ngoại trừ sự im lặng. Ông lão đứng ở cửa, dường như đang nói chuyện với một ai đó.
"Trì Kính, ta biết ngươi ở đây." Giọng ông ta yếu ớt nhưng ẩn chứa một nỗi buồn sâu sắc.
Ông ta tiếp tục: "Đã nhiều năm như vậy, ta biết, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ trở thành nỗi ám ảnh đối với Đới gia."
Nỗi lạnh lẽo bỗng chốc tràn ngập không gian, và không khí trở nên nặng nề. Ông lão bất ngờ lảo đảo và gậy tuột khỏi tay, ông ngã lăn ra đất. Giữa phòng, một đám sương mù đen dần dần tụ lại, tạo thành hình dáng của một chiếc ghế.
Chiếc ghế đó được làm từ xương khô, với hai cái đầu lâu làm tay nắm. Ngọn lửa đen cháy sáng trong hốc mắt trống rỗng, ánh lên sự sống đáng sợ. Bất chợt có một hình người xuất hiện trên chiếc ghế, một nam tử trong bộ trang phục cổ phục màu đen, toàn thân chỉ một màu tối.
Đới lão gia run rẩy đứng dậy, ngẩng đầu nhìn nam tử: "Ngươi... Ngươi đã hoàn toàn phá giải phong ấn rồi?" Giọng nói ông ta thể hiện sự hoảng loạn.
Nam tử cười nhẹ, giọng nói trầm bổng, không hề có chút đe dọa. "Thời gian trăm năm không phải là ngắn."
"Ngươi muốn phá hủy Đới gia?" Trì Kính, người ngồi trên ghế, không hề cho thấy sự tức giận, chỉ nhẹ nhàng chất vấn.
Đới lão gia vội vàng cầu xin: "Ngươi hãy bỏ qua cho thế hệ sau của ta, mọi tội lỗi ta sẽ gánh chịu hết." Ông quỳ xuống, thể hiện sự tuyệt vọng.
Nam tử không đáp, đôi tay chạm vào đầu lâu như thể đang thiền định. Không gian trở nên tĩnh lặng, như thể thời gian đột ngột dừng lại. Cuối cùng, nam tử lên tiếng: "Không thể." Ý chí của hắn đã quyết định Đới gia phải diệt vong.
"Nếu đã vậy, ta sẽ cho các ngươi thêm một ít thời gian để tận hưởng niềm vui gia đình." Câu nói đầy châm chọc nhưng không kém phần tàn nhẫn.
Sơ Tranh không nhịn được đã lên tiếng: "Ngu xuẩn." Chỉ bằng một câu nói đơn giản, tất cả mọi ánh nhìn lập tức hướng về phía cô.
Trì Kính thoáng nhìn về phía Sơ Tranh, nhưng sau đó lại quay lại với nam tử, bỏ qua cô như một đám mây trôi qua. Trái tim Sơ Tranh đập thình thịch, nhưng cô vẫn giữ yên lặng.
Nam tử quyết định không cho phép Đới gia có cơ hội phục hồi, nhưng lại ban cho họ chút thời gian để hiểu được cái giá của những gì họ đã làm.
Khi ghế và hình ảnh biến mất vào sương mù đen, Sơ Tranh không thể tìm thấy Trì Kính, cảm thấy bực bội, nên quyết định theo Đới lão gia lên trên.
Cô cứ theo sát ông mà không ai nhận ra sự hiện diện của mình, cho đến khi Đới Tòng Vinh từ bên ngoài chạy vào, ngay sau đó là vú Hà và hai người hầu khác tìm kiếm Đới lão gia. Mọi người đều đang lo lắng.
"Đới lão gia, ông đi đâu vậy?" Đới Tòng Vinh hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng. Vú Hà cũng lên tiếng về tình hình bất thường trong nhà.
Đới lão gia ngăn cản họ, trông khá căng thẳng, rồi thông báo với Đới Tòng Vinh theo ông vào thư phòng. Trong khi hai người bước đi, Sơ Tranh đã bất ngờ chặn đường Thượng Tĩnh, khiến cô ta ngã xuống sàn.
Chứng kiến cảnh này, Đới lão gia và Đới Tòng Vinh cùng quay lại nhìn. Thượng Tĩnh nhanh chóng đứng dậy nhưng bộ dạng có chút lúng túng. Đới Tòng Vinh lo lắng hỏi han, nhưng Thượng Tĩnh chỉ gượng cười và nhanh chóng tìm kiếm lý do để thoát khỏi sự chú ý.
Không khí trong nhà lại trở nên căng thẳng hơn khi mọi người cảm nhận được có điều gì không ổn.
Trong không gian tĩnh lặng của tầng hầm, Sơ Tranh chứng kiến một ông lão tóc bạc tìm kiếm điều gì đó và mở cánh cửa dẫn sâu hơn. Ông lão gặp Trì Kính, người dường như đã phá giải phong ấn, khiến ông hoảng loạn. Cuộc đối thoại căng thẳng giữa họ hé lộ sự hủy diệt sắp đến với Đới gia. Sơ Tranh, ẩn nấp vào bóng tối, không thể kiềm chế lên tiếng, thu hút mọi ánh nhìn về phía mình. Khi mọi người trở về nhà, bầu không khí đầy lo lắng và căng thẳng gia tăng, báo hiệu những sự kiện sắp xảy ra.
Sơ Tranh và Khương Vân Lạc thảo luận về lệ quỷ mà Thiên Sư đang theo đuổi. Khương Vân Lạc nhận lời giúp tìm quỷ và dẫn Sơ Tranh vào biệt thự Đới gia. Trong khi chờ đợi, Sơ Tranh phát hiện ra căng thẳng giữa Đới Tòng Vinh và ông nội của anh liên quan đến việc có quỷ hay không. Tình huống trở nên căng thẳng khi Sơ Tranh cảm thấy một sự hiện diện bí ẩn trong tầng hầm, nơi cô tìm kiếm dấu vết của quỷ nhưng chỉ gặp phải những tiếng ồn ào từ trên. Cuộc cãi vã giữa các nhân vật hé lộ những bí ẩn xung quanh Đới gia và sự xuất hiện của lệ quỷ.