Hàn Lập không muốn có bất kỳ yếu tố bất ngờ nào ảnh hưởng đến kế hoạch của mình. Trong tâm trí của hắn, một làn sóng sát khí nổi lên, và hắn chuyển thần niệm về phía Linh Thú Hoàn.

Âm thanh tiếng vượn vang lên, một đạo ô quang từ bên trong bắn ra lao thẳng về phía một bên cửa điện, còn thân hình của Hàn Lập lập tức từ trạng thái hư vô xuất hiện và tấn công về một hướng khác.

- A…!

- Là ai?

Hai tiếng kinh hô vang lên từ hai bên cửa điện. Một bên âm phong nổi lên, một khô lâu hai đầu cực lớn hiện ra. Ở bên kia, khí thi đại phóng, một bạch mao cương thi với đôi mắt đỏ như máu xuất hiện. Sau lưng của cương thi có một đôi cánh xanh biếc, tỏa ra một mùi hôi thối.

Ô quang lóe lên, một con cự viên xuất hiện. Một cơn hoàng hà từ miệng nó tuôn ra, quét về phía đôi đầu khô lâu. Khô lâu phát ra tiếng cười quái dị, hai cánh tay huy động tạo ra trảo ảnh khắp nơi, khiến không khí vang lên những âm thanh rít chói tai.

Con quỷ vật cấp cao này rõ ràng rất tự tin vào sức mạnh thân thể của mình, nó muốn dùng cánh tay khủng khiếp để phá vỡ Nhiếp Hồn Thần Quang, không giống như nữ tử áo trắng trước đó đã hoảng sợ lùi bước. Tuy nhiên, khi hai bên vừa tiếp xúc, vô số cốt trảo lập tức bị tiêu diệt, hà quang lập lòe cuốn lấy một đôi cốt trảo.

Quang mang chớp động, đôi đầu khô lâu hét lên thảm thiết. Đôi cốt trảo cứng như sắt của nó bỗng hóa thành một đám hắc khí. Khô lâu kinh hãi, vội vàng lùi lại, nhưng đã quá muộn!

Hoàng hà chợt lóe đã cuốn sạch khô lâu vào trong. Toàn bộ thân hình khổng lồ của nó cũng hóa thành hắc khí, bị Đề Hồn Thú hút trọn vào miệng. Con thú này vui mừng gầm lên một tiếng, rồi quay đầu nhìn về phía Hàn Lập.

Đúng lúc này, Hàn Lập bay tới đỉnh đầu của bạch mao cương thi. Từ trong tay hắn, Nguyên Từ Thần Sơn cao hơn mười trượng phóng ra đè lên con quỷ vật. Bên cạnh, hai bóng áo giáp kim sắc cũng đang rút kim thương và song đao từ phía sau lưng cương thi.

Kim thương, với những luồng kim hồ lưu động không ngừng, xuyên thủng trái tim cương thi khiến vùng quanh vết thương của nó cháy đen kịt, trong khi song đao có một lớp bạch mang liên tục lưu chuyển, đôi cánh xanh biếc của cương thi đã bị đóng băng trong suốt.

Hàn Lập không để hai bóng khôi lỗi này tiếp tục tấn công con quỷ vật mà hướng về Đề Hồn Thú phía xa vẫy tay. Ban đầu, Đề Hồn Thú hơi ngạc nhiên nhưng ngay lập tức nhận ra ý định của Hàn Lập, nó vui mừng và nhẹ nhang nhảy tới gần hắn.

Hà quang từ mũi nó phun ra, biến đầu cương thi thành âm khí rồi hút vào bụng. Nó nấc lên một tiếng, hưng phấn đấm vào ngực. Những quỷ vật này đều là hung phách, lệ quỷ đã tu luyện nhiều năm ở Minh Hà, đối với Đề Hồn Thú chẳng khác nào là một bữa tiệc lớn.

Thần niệm của Hàn Lập khẽ động, trong lòng hắn nảy ra một ý tưởng. Hắn cẩn thận đánh giá Đề Hồn Thú rồi âm thầm phân phó vài lời cho nó. Đề Hồn Thú nghe xong thì tròn mắt rồi liên tục gật đầu. Toàn thân nó bỗng tỏa ra ô quang, diện mạo từ từ biến đổi thành một con quái thú độc giác lóe lên như lôi điện.

Đây rõ ràng là hình dáng của Minh Lôi Thú từng truy đuổi Hàn Lập trước đây, chỉ có điều Đề Hồn nhỏ hơn một chút. Hàn Lập mỉm cười, vẫy tay về phía "Minh Lôi Thú" do Đề Hồn biến thành. Con thú này ngay lập tức thu nhỏ lại một vài tấc rồi chui vào tay áo của Hàn Lập.

Hắn sử dụng Thái Nhất Hóa Thanh Phù, thân hình lại một lần nữa hóa thành hư ảo rồi bay vào bên trong cửa điện. Cung điện được cấu thành từ một chính điện và thiên điện. Hàn Lập trực tiếp tiến vào trong đại điện.

Đại điện trống trải, chỉ có mười cây cột đá lớn và không còn gì khác. Hàn Lập không để ý đến những thứ này, ở giữa đại điện có một miệng động lớn tỏa ra bạch quang. Hắn tiến lại nhìn qua thì thấy bốn phía vách động bóng loáng kỳ lạ, căn bản không có cầu thang dẫn xuống. Hơn nữa, động này sâu đến mức không thấy đáy.

Hàn Lập suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi nhảy xuống. Rơi qua hơn ngàn trượng vẫn chưa chạm tới đáy, từng trận gió lạnh từ bên dưới thổi thốc lên, hiển nhiên bên dưới có nối thông với nơi khác. Rơi xuống thêm mấy trăm trượng nữa, tâm trạng của Hàn Lập chợt động, trong tai hắn mơ hồ nghe được tiếng rống của Minh Lôi Thú, ngẫu nhiên còn có vài tiếng nổ kinh thiên động địa khiến vách động rung lên từng hồi.

Hắn thoáng rùng mình một cái, tốc độ rơi xuống lại chậm lại, thần niệm bắt đầu đảo xuống dưới. Kết quả, bên dưới ngoài bạch mang chớp động thì không còn thứ gì khác. Thần niệm kiểm tra không hề thấy vật gì ẩn nấp bên dưới.

Điều này khiến Hàn Lập cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, hắn rơi xuống mặt đất một cách vô thanh vô tức. Nơi này nối thông với một tòa điện đường cực lớn, to hơn cung điện phía trên gấp mấy lần, độ tinh xảo cũng hơn xa. Mặt đất chỉ toàn bạch ngọc tinh mỹ nhưng điện đường ở dưới đây không những có hoa văn tinh xảo mà bốn phía đỉnh còn khảm những viên tinh thạch lớn như bát ăn cơm. Tinh thạch này chớp động, tỏa ra bạch quang nhu hòa bao phủ đại điện lộng lẫy.

Linh khí ở đây cũng dày đặc hơn hẳn so với bên trên, một số nơi còn xuất hiện linh hoa linh thảo sinh trưởng trong các bồn cây hai bên điện đường. Cây nào cây nấy xanh biếc mỹ lệ, linh quang lưu chuyển, không biết đã ở nơi đây bao nhiêu vạn năm.

Hàn Lập nhíu mày, nhưng sau đó dời ánh mắt khỏi những thứ này. Với nhãn lực của hắn, đương nhiên nhận ra được đám hoa thảo này là quý hiếm, nhưng giá trị thưởng lãm không còn quan trọng lắm. Hắn chỉ có thể nhìn thấy hơn phân nửa cảnh tượng trong điện, giờ đây tất cả đều bị huyết vụ dày đặc và điện hồ rực rỡ bao phủ.

Tại tầng không của cung điện, từng đoàn huyết vụ và thiểm điện đan xen nhau quay cuồng bạo liệt, giống như nước lửa không thể hòa trộn. Nhưng rõ ràng thiểm điện đang lấn lướt huyết vụ, nếu không thì bên trong huyết vụ đã nổi lên âm phong cùng vô số lục ti chống đỡ, thì có lẽ đã bị đánh bại từ lâu. Tuy vậy, trong tiếng sấm ầm vang, ngân sắc điện hồ vẫn liên tục biến thành từng khối lôi cầu lớn như nắm tay; mọi nơi nó quét qua huyết vụ đều nhanh chóng tan biến, rơi vào hạ phong.

Trong huyết vụ tĩnh lặng, không thể nhìn rõ, nhưng chắc chắn có những kẻ Địa Huyết lão quái đang ở trong đó. Còn bên trong đám lôi điện cuồn cuộn phía đối diện, hai con độc giác quái thú hiện lên, gầm rống không thôi, sử dụng sức mạnh lôi điện để công kích.

Hàn Lập thầm kinh ngạc, quan sát cuộc chiến một chút, ánh mắt hắn hạ xuống dưới thì đồng tử bỗng co lại. Ở phía dưới chiến đoàn là một thủy trì xanh biếc, trên mặt nước mịt mù sương khói, linh khí dào dạt, có một tầng huyết mang le lói.

"Đây là Minh Hà thần nhũ?"

Tâm niệm Hàn Lập thoáng chuyển, nhưng hắn không dừng lại lâu tại đây mà tiếp tục quan sát các nơi khác. Kết quả, đôi mắt hắn sáng ngời, tại một góc hẻo lánh trong cung điện, hắn thấy được hai người Nguyên Dao Nghiên Lệ đang đứng như khúc gỗ ở đó, khuôn mặt hai người đờ đẫn vô hồn.

Hàn Lập từng thấy hai người này bị cấm chế nên biết rằng tuy thần trí vẫn còn nhưng mọi sự tự chủ cơ thể đều không thể khống chế. Đối với loại cấm chế này, hắn tự tin có thể phá vỡ.

Nhìn lại cuộc chiến trên cao, Hàn Lập cố gắng kìm nén sự vui mừng trong lòng, đồng thời cẩn thận đánh giá các nơi khác trên đại điện. Hắn không quên rằng bên ngoài màn sáng và trước cửa vào cung điện ngầm có những quỷ vật. Ở đây chắc chắn còn có những quỷ vật cấp cao cấp tiến vào, hắn không muốn bị chúng lén theo sau. Khi chưa phát hiện được chỗ những quỷ vật ẩn nấp, hắn quyết không thể hành động mạo hiểm.

Hắn lặng lẽ phóng ra thần niệm, ngoại trừ chiến đoàn phía trên, hắn đã tìm kiếm mọi nơi nhưng không hề phát hiện ra dị trạng nào. Hàn Lập nhíu mày, tâm niệm khẽ chuyển, ánh lam mang trong mắt lóe lên...

Trong một nơi nguy hiểm trùng trùng như thế này, hắn không dám triển khai toàn bộ linh mục mà chỉ dùng một phần linh lực cực nhỏ thi triển thần thông mà thôi. Với sự hỗ trợ của linh mục thần thông, cuối cùng hắn cũng tìm thấy điều gì đó.

Tại một góc cung điện cách xa chiến đoàn, có một làn lục khí nhàn nhạt xuất hiện. Dù dưới linh mục thần thông thì vẫn mờ nhạt, dường như trong suốt hư vô. Chỗ kia có phải là nơi quỷ vật ẩn nấp?

Hàn Lập rùng mình, cân nhắc một chút. Hắn không ngần ngại, quyết định thôi thúc ánh lam trong mắt, ý định muốn nhìn rõ bản thể của yêu vật. Kết quả, ngoài một làn hắc mang nhợt nhạt trong lục khí, hắn còn thấy một viên châu như thủy tinh đang lơ lửng ở đó, chuyển động chậm rãi.

Khi Hàn Lập nhìn thấy vật đó, viên châu cũng đồng thời ngừng lại, mặt ngoài của nó thoáng hiện một tia lục quang, lóe lên rồi tắt ngúm. Hàn Lập biến sắc, ánh lam trong mắt bỗng chốc biến mất.

Hắn cảm thấy, ngay khi phát hiện ra viên châu, vật đó cũng như có linh tính phát hiện ra hắn đang quan sát. Tuy nhiên, hắn tin vào trực giác của mình đủ nhanh để ngưng linh mục thần thông một cách quyết đoán, không để đối phương phát hiện ra vị trí của hắn.

Cho dù thần thông của đối phương mạnh mẽ hơn nữa, lúc này họ cũng không dám mạnh tay phóng ra thần thức điều tra vị trí của hắn. Thả ra thần niệm có thể không khám phá được thuật ẩn thân của Thái Nhất Hóa Thanh Phù mà chỉ sợ làm cho mấy yêu vương cùng hai con Minh Lôi Thú đang giao chiến phát giác.

Hắn tin tưởng rằng quỷ vật này sẽ không dại dột hành động một cách ngu ngốc như thế. Quả nhiên sau một lát, một cỗ thần niệm mỏng như tơ khẽ quét qua chỗ hắn nhưng không phát hiện ra gì bất thường cả.

Trong lòng Hàn Lập lúc này mới thả lỏng, nhưng ngay khi hắn đang cân nhắc xem làm thế nào để cứu hai nữ nhân thì trong huyết vụ bỗng truyền ra một tiếng hống lớn. Cuộc chiến đã xảy ra biến hóa.

Huyết vụ cuộn cuồng, tử hồng sắc quang mang đại phóng. Một hình ảnh đang nhanh chóng biến lớn, trong chớp mắt, tử huyết khôi lỗi đã cao đến hai mươi mấy trượng hiện ra từ trong huyết vụ, hơn nữa thân hình nó vẫn không ngừng phình to. Ở bên vai khôi lỗi, có một gã huyết bào nhân đang đứng chắp tay sau lưng.

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện, Hàn Lập cẩn thận thực hiện kế hoạch của mình, đối đầu với nhiều kẻ thù hung tợn như khô lâu và cương thi. Cuộc chiến diễn ra ác liệt khi Đề Hồn Thú thực hiện nhiệm vụ của mình, thu hút quái vật vào trong. Hàn Lập nhanh chóng nhận ra sự tồn tại của hai nhân vật đang bị cấm chế và tìm cách giải cứu họ. Tuy nhiên, sự xuất hiện của một tử huyết khôi lỗi mạnh mẽ mang đến nhiều nguy hiểm mới, buộc Hàn Lập phải cân nhắc kỹ lưỡng trước khi hành động.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hàn Lập biến hình thành đại bàng để phong ấn các ấn ký nguy hiểm trong cơ thể. Hắn lập kế để khiến yêu vương tin rằng mình đã chết, đồng thời cố gắng giải cứu Nguyên Dao cùng đồng minh. Dưới sự xuất hiện của Minh Lôi Thú, Hàn Lập chuẩn bị kỹ lưỡng với phù triện và thần thông của mình, hướng tới một cung điện ẩn trong bóng tối. Tuy nhiên, hắn phát hiện có âm khí mạnh mẽ xung quanh, báo hiệu sự hiện diện của quỷ vật cấp cao đang ẩn nấp, gia tăng sự nguy hiểm cho hành trình của mình.