Vừa dứt lời, một cánh tay của Hắc Lân bỗng mờ đi và vỗ một cái về phía sau lưng. Một tiếng nổ chói tai vang lên, một sức mạnh vô hình hóa thành một tấm lưới lớn lao xuống phía bên kia với tốc độ nhanh như chớp.

"Phốc phốc!"

Một tiếng vang lên! Một bóng người mờ ảo màu vàng không kịp đề phòng bị tấm lưới chụp phải, ngay lập tức phải hiện thân ra. Kẻ này tỏ ra kinh hãi nhưng ngay lập tức uốn éo thân hình, sử dụng một loại thần thông nào đó để giãy giụa thoát ra. Vòng sáng bảo vệ quanh thân lập tức sáng lên và biến thành một đạo cầu vồng bay vút đi.

"Hừ, giờ còn muốn chạy? Ngươi nghĩ ta là ai?" Thần sắc dữ tợn hiện rõ trên mặt Hắc Lân, năm ngón tay từ thủ chưởng vừa đánh ra của hắn hơi cong lại rồi kéo trở về.

Một tiếng "Phanh" trầm đục vang lên, hư không phía xa đột ngột chấn động, một cự chưởng màu đen kịt hiện ra và tức thì chụp xuống nhanh như điện. Lần này, mặc cho bóng người màu vàng có dốc sức liều mạng cũng không thể tránh thoát được nữa. Khí đen cuốn tới, bóng người màu vàng lập tức bị cự chưởng mạnh mẽ nắm chặt trong lòng bàn tay.

Hắc Lân cười điên cuồng, một cánh tay khẽ vẫy, cự chưởng đã bắt lấy bóng người màu vàng và liền bay về phía hắn. Lúc này, bọn Hàn Lập cũng nhìn rõ diện mạo của bóng người màu vàng, đó là một gã thanh niên dáng vẻ gầy guộc, mặc áo choàng màu vàng. Tuy nhiên, trên mặt hắn vẫn còn vương lại vẻ kinh hoàng, rõ ràng đã hiểu rằng mình đã bị bắt lại. Hắn do dự một chút, bỗng nhiên trong miệng quát lên một tiếng, cố gắng bấm niệm pháp quyết. Bên ngoài thân hắn bỗng nhiên ánh sáng vàng lưu chuyển liên tục, thân hình cũng điên cuồng bành trướng lên.

"Không tốt!" Hắc Lân, dù sao cũng là tu sĩ Đại Thừa, vừa thấy cảnh này liền gầm lên một tiếng, một ngón tay hướng hư không phía xa bắn ra. Tiếng xé gió vang lên "xuy xuy", một đạo hắc mang làm cho hư không trăm trượng xung quanh như sụp đổ, hướng về phía thanh niên kia đánh tới. Nhưng đã muộn, chỉ thấy hắc mang ấy vừa xuyên thủng thân thể của thanh niên, thì một tiếng nổ mạnh chói tai đồng thời truyền đến. Thanh niên áo vàng không ngờ đã tự bạo thân thể trước.

Vầng sáng vàng chói mắt cùng sự chấn động kịch liệt khiến cho bàn tay màu đen cũng phải chao đảo không thôi. "Thật can đảm, dám tự bạo trước mặt bổn tọa." Sắc mặt Hắc Lân trở nên vô cùng khó coi, oán hận nói. Cự chưởng màu đen lóe lên một chút rồi tán loạn biến mất.

"Ẩn Nặc Thuật của người này có chút cao minh, hắn quyết định tự bạo thân thể, chỉ sợ là có điều huyền diệu gì khác ở đây." Ánh mắt của Hàn Lập quét qua chỗ thanh niên vừa tự bạo, bỗng nhiên cười nói.

"Ah, Hàn đạo hữu có ý gì, chẳng lẽ tên kia vừa rồi tự bạo cũng không phải bản thể của hắn sao?" Ánh mắt Huyết Nhiên lóe lên, cực nhanh nghĩ đến điều gì nói. Mạc Giản Ly nghe vậy cũng tỏ ra hơi kinh ngạc.

"Quá nửa là như thế, tuy nhiên có lẽ cũng không phải là khôi lỗi hay hóa thân bình thường. Rõ ràng với tu vi Hợp Thể kỳ tự bạo sẽ không có sức mạnh chỉ như vậy." Hàn Lập nhàn nhạt nói.

"Ân, đúng là có chút cổ quái. Vừa rồi khi tên này tự bạo, ta thấy rõ trong thể nội của hắn không có Nguyên Anh tồn tại." Huyết Nhiên gật gật đầu, suy nghĩ một chút nói.

Lúc này, Hắc Lân tỏ ra không cam lòng, hắn giẫm chân một cái, toàn thân hóa thành một đám mây đen khuếch tán ra bốn phương tám hướng mà dò xét. Trong nháy mắt, mây đen đã lục soát toàn bộ phạm vi vạn dặm xung quanh nhưng cũng không phát hiện ra điều gì, chỉ có thể một lần nữa ngưng tụ trở lại thành hình người, quay về trên đỉnh núi.

"Lá gan của tên tiểu tử kia thật nhỏ, không dám trốn ở gần đây, xem như hắn may mắn tránh khỏi một kiếp. Nếu thực sự rơi vào tay ta thì..." Trên mặt Hắc Lân tức thì lóe lên vẻ dữ tợn, hậm hực nói.

"Ha ha, được rồi. Ở đây sớm đã bày ra cấm chế, người nọ tuy rằng âm thầm rình trộm chúng ta nhưng cũng không thể biết được chuyện gì đâu." Huyết Nhiên khoát tay, từ chối cho ý kiến nói.

"Nhưng tên này liệu có phải do Tộc Mẫu Tu La Thù phái ra hay không?" Mạc Giản Ly vân vê chòm râu rồi cẩn thận hỏi.

"Yên tâm, cho dù là thám tử của Tu La Thù ở xa đến đâu cũng không thể thấy được điều gì. Kết quả cuối cùng của trận chiến này vẫn phải dựa vào thực lực tuyệt đối quyết định mà thôi." Hắc Lân bộ dáng lại chẳng thèm để ý.

"Hắc Lân huynh nói rất có lý, nhưng mà xem ra để đạt được mục đích, chúng ta không cần phải ở lại đây nghỉ ngơi nữa mà nên đi suốt đêm tới gần sào huyệt của đối phương, như vậy thì cho dù có được tin tức gì cũng chẳng kịp giở ra thủ đoạn nào nữa." Hàn Lập hai mắt nhắm lại một chút rồi nói.

"Đi suốt đêm tới!" Huyết Nhiên chân mày nhíu lại, có vẻ không quá tình nguyện.

"Tu vi như chúng ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút trên phi hành pháp khí cũng đủ, lại còn có thể đánh cho Tu La Thù trở tay không kịp, điều này vô cùng có lợi cho chúng ta. Nói không chừng một chút tiên cơ này có thể giúp chúng ta chiếm thượng phong lớn trong trận chiến chính thức." Hàn Lập mặt không đổi sắc nói thêm.

"Tốt, vốn dĩ Huyết mỗ còn muốn dùng nửa ngày thời gian tế luyện một loại bí thuật vô cùng uy lực, nhưng nghe Hàn huynh nói như vậy có lẽ chiếm được tiên cơ vẫn là quan trọng hơn." Huyết Nhiên cuối cùng cũng bị thuyết phục chấp nhận.

"Đạo hữu thật sáng suốt, chúng ta liền đi ngay." Hàn Lập nhẹ nhàng cười, tay áo run lên, lập tức hào quang lóe lên, một chiếc phi thuyền màu trắng xanh xuất hiện ở giữa không gian. Bọn Huyết NhiênHắc Lân không chút khách khí, thân hình lắc lư rồi lần lượt bước lên phi thuyền.

Hàn Lập tay bấm niệm pháp quyết, phi thuyền màu trắng nổ vang một tiếng, lập tức hóa thành một đoàn bạch quang phá không mà đi.

Thời gian một chén trà sau, bên ngoài một khu rừng rậm cách đỉnh núi mà bọn người Hàn Lập vừa rời xa khoảng mười vạn dặm, ánh sáng màu vàng nhạt hiện lên, gã thanh niên mặc áo khoác vàng từ trong một cây đại thụ bước ra, ngẩng đầu nhìn về hướng phi thuyền đã biến mất, trên mặt vẫn còn vương lại sự sợ hãi thì thào nói:

"May mà ta đủ cơ trí trốn xa như vậy, nếu không giờ thật phải lo cho cái mạng này rồi. Lại nói, ngoại nhân tiến vào giới này không ngờ lại cường đại như vậy, thậm chí có tới hơn bốn gã Đại Thừa. Đáng tiếc cỗ phân thân cách quá xa không thể nghe được nội dung nói chuyện của đối phương, cũng không biết chúng có phải vì Tu La Thù nhất tộc mà đến hay không."

Thanh niên mặc áo khoác vàng trầm ngâm một lát nhưng không lâu sau bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Được rồi, mặc kệ những tên này có xông vào Tu La Thù hay không, ta chỉ cần đem tin tức truyền về là đủ. Mấy ngày nay ta cứ trốn ở bên ngoài, cho dù có kiếp nạn gì cũng có thể thoát được."

Sau khi quyết định, hắn há miệng ra, một khối mộc bài màu trắng ngà hiện ra trên bàn tay. Một tay hắn vẽ vào hư không vài cái, lập tức bên ngoài mộc bài ngân quang hiện lên hình thành một ít phù văn lớn cỡ hạt gạo, chúng mơ hồ một cái liền chìm vào sâu trong khối mộc bài không thấy bóng dáng.

Cùng thời gian, bên trong Thạch Thành nơi sào huyệt của Tu La Thù, Tu La Thù Tộc Mẫu cùng lão giả họ Dịch đang ở trong một tòa mật thất thương thảo chuyện gì đó. Đột nhiên, trên một tòa bệ đá đen kịt trước mặt hai người phát ra thanh âm vù vù, những sợi tia sáng màu bạc trắng dần dần hiện ra.

Tu La Thù Tộc Mẫu khẽ giật mình nhưng lập tức giơ hai tay lên, một đạo pháp quyết bắn ra, vừa vặn đánh ngay vào phía trên bệ đá. Bệ đá màu đen lúc này hào quang ngưng tụ thành một đoàn ngân văn quay tròn, rồi hiện ra. Tu La Thù Tộc Mẫu cùng lão giả họ Dịch tự nhiên đều nhìn rõ nội dung trên đó, kết quả thần sắc cả hai đều biến đổi.

"Bốn gã Đại Thừa kỳ... thật là nhiều như vậy," lão giả họ Dịch thì thào một tiếng. "Không ngờ người nọ còn có những tên Đại Thừa kỳ khác giúp đỡ, thế này thì quả thật khó giải quyết rồi."

Sắc mặt của phụ nhân cũng trở nên âm trầm bất định. "Những người này chưa chắc đã vì chúng ta mà đến nhưng vẫn nên đề phòng thì tốt hơn. Đúng rồi, thủ hạ của ngươi đã triệu hồi trở lại toàn bộ rồi hả?"

"Dịch đạo hữu yên tâm, ngoại trừ vài tên có nhiệm vụ khác không thể phân thân, những người bên ngoài khác đã bị ta triệu hồi toàn bộ về trong thành rồi. Ngay cả chín tên Âm Thi vẫn một mực đặt trong Địa Âm Đầm Lầy cũng đã cho người đi giải trừ cấm chế rồi, nhiều nhất hai ngày nữa những tên Âm Thi này sẽ trở về trong thành thôi." Tu La Thù Tộc Mẫu không cần suy nghĩ đã nói.

"Ân, như vậy là tốt. Lão phu cũng đã truyền tin ra ngoài, chuẩn bị gọi vài đầu linh sủng vẫn thả ở bên ngoài kia trở về nhưng cũng cần một ít thời gian, e là không thể chắc chắn thắng được mấy tên ngoại lai này được. Như vậy đi, lão phu cùng tên Xa Khấp Tử trước đây đã qua lại mấy lần, chi bằng cho hắn một vài chỗ tốt để hắn ở lại trong thành một thời gian ngắn, ngươi thấy thế nào?" lão giả họ Dịch ánh mắt chớp động vài cái, chậm rãi nói.

"Cái gì? Xa Khấp Tử! Không được, tên này sớm đã nhìn chằm chằm vào Tu La Thù nhất tộc chúng ta từ lâu, để hắn vào trong thành có khác gì đuổi hổ cửa trước rước beo cửa sau không?" Tu La Thù Tộc Mẫu sau khi nghe xong lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống, từ đầu tới cổ đều run lên.

"La đạo hữu yên tâm, ta biết rõ nghiệt khí của tên Xa Khấp Tử kia hơi có chút khắc chế đối với quý tộc, nhưng nó dù lợi hại cũng chỉ là một đầu hung thú mà thôi. Bằng vào ta và ngươi liên thủ, còn sợ không thể kiềm chế nó hay sao? Người vẫn nên lấy đại sự làm trọng thì hơn." Lão giả họ Dịch nhíu mày nói.

"Hừ, cho dù muốn mời hắn tới cũng phải trả một cái giá không nhỏ đâu." Phụ nhân dường như đã bị lão giả thuyết phục, chậm rãi nói.

"Ân, như ta nói không bằng như vậy đi..." lão giả họ Dịch tựa như đã sớm cân nhắc, bờ môi khẽ nhúc nhích, trực tiếp truyền âm tới.

"Cái gì? Ngươi lại muốn thiếp thân làm vậy, cái giá không khỏi quá lớn đi." Tu La Thù Tộc Mẫu chỉ mới nghe vài câu đã thoáng nghẹn ngào.

"Đối với nhất tộc các ngươi, mấy khỏa trứng chết không thể ấp được, dù có giữ lại cũng vô dụng. Ta rất hiểu Xa Khấp Tử, những thứ này nhất định có thể đả động được nó." Lão giả họ Dịch cười hắc hắc nói.

"Điều này phải để ta tự đánh giá một chút cho tốt mới được." Phụ nhân lại không lập tức đáp ứng mà âm trầm nói.

"Tốt, trước tiên La đạo hữu cứ hảo hảo tự đánh giá một chút rồi nói sau, ngoài ra cũng đừng quên vị đang ở trong Huyết Trì, cũng nên đưa tin qua cho hắn, vạn nhất nảy sinh sự việc không thể đoán trước được, nói không chừng phải nhờ tới thần thông của hắn." Lão già họ Dịch suy nghĩ một chút bỗng nhiên chuyển chủ đề, chợt lại nhắc đến một nhân vật thần bí khác.

Tóm tắt:

Chương truyện diễn ra khi Hắc Lân sử dụng sức mạnh bắt giữ một thanh niên áo vàng, người này đã quyết định tự bạo để thoát khỏi sự truy đuổi. Hắc Lân và các đồng minh thảo luận về sự nguy hiểm của kẻ thù và thanh niên áo vàng có thể là một thành viên của Tu La Thù. Họ quyết định di chuyển nhanh chóng về phía sào huyệt của đối phương để tận dụng lợi thế. Trong khi đó, thanh niên áo vàng thoát khỏi tay Hắc Lân và chuẩn bị truyền tin về tình hình cho Tu La Thù, thể hiện sự cẩn trọng trongtình huống căng thẳng này.