Thơ đề tự của Cà Rốt:
Địch nhân đã bị giết sạch rồi
Một lớn một bé rời đi thôi
Thanh niên ngây ngốc, hồ ly nhỏ
Huynh muội từ đây nghĩa giao bôi
Sự việc vừa xảy ra trước mắt khiến cô bé vẫn còn ngơ ngác, miệng ngơ ngác không khép lại được, dường như tinh thần của nó vẫn chưa hồi phục sau những khiếp sợ vừa trải qua. Ánh mắt nó hướng về phía ba cỗ tàn thi của ba gã đại hán râu quai nón, với vẻ thất thần, cơ thể nó mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Tiếng khóc của nó vang lên như một con đê vỡ, phá tan sự tĩnh mịch của không gian hoang vắng, như một khúc ca bi ai đứt từng khúc ruột, như tiếng oán than với trời cao. Không biết qua bao lâu, tiếng khóc mới dừng lại. Cô bé từ từ đứng dậy, hai tay siết chặt, nước mắt đã gột rửa sạch sẽ tro than và vết máu, để lộ ra gương mặt xinh xắn, chỉ khác là đôi mắt của nó giờ có vẻ to hơn một chút.
Đột nhiên, nó chạy về phía một tảng đá lớn màu xám trắng. Ngay dưới tảng đá là một thi thể nát bấy nằm trong vũng máu, tuy nhiên vẫn có thể mơ hồ nhận ra đó chính là xác của gã đại hán râu quai nón đã chết từ lâu. Cách tảng đá vài trượng là một cái xác giờ như một đống bầy nhầy, đó chính là xác của gã mặt ngựa. Còn tên đạo sĩ họ Tề, sau khi bị một cú đấm cách không của thanh niên, toàn bộ cơ thể đã nổ tung, giờ chỉ còn lại những mảnh tan nát và vũng máu thịt vương vãi xung quanh.
Cô bé tiến tới dưới tảng đá, hai tay nó vung lên, mười đầu móng tay bỗng dài ra thành mười cái vuốt màu xanh, nó cào cấu lên cỗ tàn thi của gã râu quai nón. Máu tươi lại văng tung tóe, cái xác vốn đã nát như tương giờ nhanh chóng biến thành một đống máu thịt be bét. Cảm giác như vẫn chưa hết giận, nó há miệng phun ra một ngọn lửa xanh biếc đốt cháy đám máu thịt thành tro tàn. Sau đó, nó lặp lại hành động tương tự với cái xác của gã mặt ngựa rồi mới dừng lại.
Khi đã làm xong mọi chuyện, hai tay của nó mềm nhũn, lại ngồi phịch xuống, thở hồng hộc. Chút pháp lực mới được khôi phục trong cơ thể lúc này cũng đã hao hết sạch. "Cha, mẹ, đại ca, nhị tỉ... Bọn ác tặc Huyết Đao Hội đã có một tên phải chết, tuy không phải chính tay hài nhi giết chết nhưng cũng coi như báo được chút đại thù. Mọi người cứ yên tâm, chỉ cần hài nhi còn sống thì sớm muộn gì cũng đánh lên Huyết Mang Sơn, xóa xổ đám Huyết Đao Hội." Trong lòng cô bé như được an ủi một chút, nó xoay người qua một hướng khác rồi quỳ xuống, miệng thì thào vài câu.
Nói xong mấy câu đó, đôi mắt nó lại đỏ lên, nước mắt chực rơi, nó định khóc tiếp nhưng rồi cũng cố nhịn lại. "Không được khóc, cha vẫn thường nói mấy đứa hay khóc nhè là con nít, ta phải lớn lên càng nhanh càng tốt!" Sau một hồi kìm nén, cô bé cũng nén lại được cảm xúc muốn khóc, đứng lên và nhìn qua ba túi trữ vật của ba gã kia. Sắc mặt nó tuy còn chút căm hận, nhưng sau khi do dự một chút, nó cũng quyết định thu lại vài món đó.
Mặt trời dần ngả về Tây, ánh sáng ảm đạm dần, gió thổi mạnh, nhiệt độ hạ thấp dần. Nhìn qua không gian bao la tứ phía, cô bé không phát hiện ra mối đe dọa nào, nó chỉnh lại cơ thể rồi chạy lại gần sinh vật sống duy nhất còn lại là thanh niên cao lớn. Thanh niên, sau khi đánh ra một quyền, giờ lại trở về với vẻ ngây ngô ban đầu, hắn đứng yên tại chỗ với vẻ đờ đẫn, hai mắt nhìn xuống chân, tất cả hành động của cô bé dường như không để hắn trong mắt.
"Này... Thạch Đầu ca ca..." Cô bé không dám lại gần quá, nó khẽ gọi lên. Thanh niên cao lớn vẫn không có phản ứng gì. "Thạch Đầu ca ca, tên muội là Liễu Nhạc Nhi, cảm ơn ca đã giết ba gã lưu manh kia. Tuy ca cũng là Nhân tộc nhưng cha muội từng nói Nhân Tộc cũng có nhiều người tốt." Cô bé nói, vẻ mặt hiện lên sự nhút nhát e dè.
Cuối cùng, thanh niên cũng có một chút phản ứng, hắn khẽ nhúc nhích đầu để liếc nhìn Liễu Nhạc Nhi. Hình bóng cô bé dường như phản chiếu trong đôi mắt hắn, ánh sáng như lóe lên trong mắt, nhưng ngay sau đó lại trở về vẻ ngốc nghếch như trước. Hắn đứng lên với vẻ đờ đẫn, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Liễu Nhạc Nhi. Điều này làm cô bé kêu lên một tiếng ngạc nhiên rồi vội lùi lại vài bước. Tuy nhiên thanh niên cao lớn chỉ đứng im nhìn nó chứ không có bất kỳ cử động nào.
Liễu Nhạc Nhi khẽ thở dài, gần như chắc chắn rằng thanh niên này đầu óc có vấn đề, nó đánh bạo tiến lại gần hơn để quan sát. Trước đó, vì quá gấp gáp nên không kịp nhìn kỹ, giờ lại gần mới có cơ hội quan sát. Thanh niên này rất cao to, ngón tay thon dài, các múi cơ bắp cuồn cuộn trên người tạo cho người ta một cảm giác rất mạnh mẽ. Mặc dù đôi mắt hắn có vẻ mờ mịt, nhưng con ngươi lại đen kịt, nhìn lâu vào đó sẽ có cảm giác hồn phách như muốn bị hút vào trong. Làn da hắn đen bóng loáng, sau trận kịch đấu trước đó cũng không bị xây xát chút nào.
Bộ quần áo xanh hắn mặc tuy trông có vẻ bình thường, nhưng vừa rồi bị sét đánh, đao chém cũng không tổn thương mảy may. Lạ nhất là hành động hút hết đám huyết vụ vào miệng của hắn, chỉ với một hành động đó có thể khẳng định hắn không phải là kẻ tầm thường, đương nhiên càng không phải phàm nhân. Nếu là người thường, làm sao có thể hạ sát liên tiếp ba gã tu sĩ có trang bị pháp khí?
Cô bé âm thầm đánh giá thanh niên, còn hắn vẫn không có phản ứng gì, vì vậy nó nhanh chóng bình tĩnh lại, sau khi thoát khỏi kiếp nạn, tính hiếu kỳ của trẻ con lại nổi lên, nó đi một vòng quanh thanh niên cao lớn. Ánh mắt thanh niên vẫn không rời khỏi Liễu Nhạc Nhi, như thể cô bé có điều gì đó hấp dẫn hắn. Có lẽ vì thanh niên xuất hiện giúp nó thoát khỏi kiếp nạn, lại còn giúp nó hạ sát ba gã cừu nhân, nên cảm giác thanh niên cao lớn trước mặt ngày càng trở nên thân thiết.
"Ồ!" Liễu Nhạc Nhi khẽ kêu lên, trước ngực thanh niên mờ mờ hiện lên một món trang sức nhỏ màu xanh lá cây tỏa ra ánh sáng long lanh, nhưng nó không rõ đó là món gì. Nó muốn vạch áo hắn ra để nhìn cho rõ nhưng lại không dám. Lúc này, gió thổi càng lúc càng mạnh, cơn mưa bắt đầu với những đám mây đen kịt dày đặc, trời nhanh chóng sầm tối.
Ầm... Ầm! Một tia sét nổ ngang trời, chiếu sáng chói lóa, sấm chớp đùng đùng, những giọt mưa đổ xuống. "Á...!" Liễu Nhạc Nhi thét lên hoảng sợ, rồi theo bản năng, nó nấp vào dưới người thanh niên, hai tay ôm chặt chân hắn, người lạnh run lên. Nó chính là Yêu hồ, nên trời sinh đã sợ hãi sấm sét.
Ánh mắt thanh niên cao lớn chợt lóe sáng lên, nhưng rồi nhanh chóng mờ đi. Không biết vô tình hay cố ý, hắn khẽ cúi người xuống, dùng cơ thể to lớn che chắn mưa gió cho Liễu Nhạc Nhi. Trong lòng cô bé dâng lên một cảm giác ấm áp, sự sợ hãi với mưa gió sấm sét bỗng tan biến, ngược lại, giờ nó cảm thấy rất an toàn, như được rúc trong lòng cha vậy.
Cơn mưa đến nhanh, và cũng tan nhanh, một lúc sau mây đen tan dần, một luống khí mát mẻ dễ chịu lan tỏa khắp nơi. Liễu Nhạc Nhi lắc lắc người, giũ sạch nước mưa, vừa cười hì hì vừa giũ quần áo của thanh niên cho nước mưa rời ra. Bộ y phục xanh của hắn không hiểu được làm từ chất liệu gì mà khi nước mưa rơi xuống như nước đổ lá sen, nước đọng lại xoay tròn trên bề mặt chứ không thể thấm vào trong.
Thanh niên cao lớn không hề có phản ứng gì trước những hành động của cô bé, hắn vẫn giữ vẻ thản nhiên như trước. "À đúng rồi, Thạch Đầu ca ca, Nhạc Nhi còn chưa biết tên họ của ca ca?" Liễu Nhạc Nhi khẽ kéo tay thanh niên, như muốn hắn ngồi xuống. Quả thật thanh niên đang từ từ ngồi xuống, nhưng hắn vẫn không mở miệng nói ra lời nào.
"Thạch Đầu ca ca, tại sao ca lại xuất hiện ở đây?" "Thạch Đầu ca ca, một quyền lúc nãy thật lợi hại, ca dạy cho Nhạc Nhi nhé?" "Thạch Đầu ca ca..."
Liễu Nhạc Nhi tỏ vẻ không cam lòng, liên tục dùng đủ mọi cách để nói chuyện với thanh niên cao lớn. Tuy nhiên, dù nó dùng cách gì thì thanh niên vẫn không có phản ứng gì. Sau một hồi, nó cũng đứng dậy với vẻ chán nản. "Thạch Đầu ca ca, tuy rằng muội không biết ca là ai, nhưng nãy ca đã giết người của Huyết Đao Hội, hay là ca cùng muội đi khỏi đây đi." Sau một hồi ngẫm nghĩ, cuối cùng nó đã quyết định, nắm bàn tay to lớn của thanh niên và nói với giọng cầu khẩn.
Mặc dù thanh niên có vẻ ngốc nghếch, nhưng sau một hồi Liễu Nhạc Nhi khoa chân múa tay, dường như hắn đã hiểu ra điều gì đó. Hắn trố mắt nhìn nó rồi từ từ bước đi. Hoàng hôn dần buông xuống, ánh chiều tà bao phủ lên mảnh hoang địa rộng lớn, tạo thành một mảnh vàng mênh mông. Hai bóng người, một lớn một nhỏ, đang từ từ cất bước về phía mặt trời, dường như trong gió vang vọng lại tiếng cười đùa vui vẻ của Liễu Nhạc Nhi.
"Thạch Đầu ca ca, muội biết ca rất lợi hại, nhưng mà đám Huyết Đao Hội còn nhiều tên xấu xa." "Không còn sớm nữa, ca đói bụng không?" "Đợi đến lúc thoát khỏi nơi này, Nhạc Nhi sẽ bắt mấy con chim rừng rồi nướng cho ca ăn, tay nghề của Nhạc Nhi không tệ đâu nhé!" "Thạch Đầu ca ca, từ nay về sau Nhạc Nhi sẽ coi ca ca như anh trai..."
Chương truyện miêu tả những nỗi sợ hãi và cảm xúc của Liễu Nhạc Nhi khi chứng kiến cái chết của ba kẻ thù. Cô bé, sau một trận chiến khốc liệt, vẫn còn ngơ ngác và khóc lóc. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Thạch Đầu đã cứu cô khỏi hiểm nguy và đem lại cảm giác an toàn. Để rồi, từ đây, một tình bạn đặc biệt hình thành giữa hai người, khi Nhạc Nhi quyết định xem Thạch Đầu như anh trai. Trời tối dần, họ cùng nhau rời khỏi hiện trường trước khi cơn mưa đến.
Trong phân đoạn này, một thanh niên cao lớn mang tên Thạch Đầu và cô bé Nhạc Nhi phải đối mặt với ba gã đàn ông muốn bắt cô bé yêu hồ. Khi mâu thuẫn nảy sinh, thanh niên không hề phản kháng trước sự tấn công của ba gã, khiến họ dần cảm thấy lo lắng. Cuối cùng, sự mạnh mẽ bất ngờ của thanh niên được thể hiện khi anh dễ dàng phá vỡ pháp khí của đối phương và đánh bại họ một cách thuyết phục, để lại cả ba gã hoảng hốt và không thể kháng cự.
Liễu Nhạc Nhigã đại hán râu quai nónGã mặt ngựaĐạo sĩ họ TềThạch Đầu