"Nữ nhân?" Lông mày của Lục Hoa phu nhân nhíu lại, bà hỏi. Hàn Lập nhẹ gật đầu.
"Hừ, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu như ngươi từ chối cơ hội trở thành đệ tử của lão phu, thì cũng đồng nghĩa với việc ngươi mất luôn cơ hội giải trừ Hắc Kiếp Trùng?" Lục Hoa phu nhân hừ lạnh một tiếng nói.
"Vãn bối hiểu rõ, nhưng… Nếu như Diễm Dương Tháp đã là một nơi làm ăn, thì tiền bối đừng vì nể mặt Cốt đạo hữu mà không công bằng bàn chuyện sinh ý với vãn bối, được không?" Hàn Lập nói, có chút chần chừ.
"Ngươi hãy cút sớm đi, lão phu không muốn bàn chuyện làm ăn với ngươi." Lục Hoa phu nhân thấy Hàn Lập cứng đầu, bà nhấc miếng thịt đùi thú lên và cắn một miếng lớn, tay trái lão nhẹ nâng lên, như thể muốn cầm gì đó.
Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, hắn chần chừ một chút rồi cũng đứng dậy như muốn rời đi. Cốt Thiên Tầm thấy vậy, định mở miệng nói, thì thấy Hàn Lập đột nhiên dừng lại khi chỉ vừa mới xoay người.
"Lục Hoa tiền bối, không biết ngài đã bao lâu chưa uống rượu?" Hắn nhìn về phía Lục Hoa phu nhân, như thể hỏi thăm một cách vô tình.
Câu hỏi này khiến Lục Hoa phu nhân, đang nhai thịt, phải dừng lại. Bà nhìn hắn với vẻ nghi hoặc, sau đó tay trái trống rỗng xoa xoa một lát rồi nói: "Ánh mắt quan sát của tiểu tử ngươi không tệ, sao ngươi biết lão phu là một người thích rượu như vậy?"
"Ta thấy tay phải của tiền bối dính đầy dầu mỡ, rất có thể là bàn tay này của tiền bối dùng để cầm thức ăn. Thế nhưng tay trái của ngài lại sạch sẽ, không có chút dầu mỡ nào. Đồng thời, động tác mà tay trái của tiền bối giơ lên rất giống với thói quen cầm chén rượu lâu năm." Hàn Lập cười nói.
Cốt Thiên Tầm thấy vậy, không khỏi nhíu mày, không hiểu sao Hàn Lập lại muốn nhắc đến chuyện này.
"Năng lực quan sát không tồi, nhưng tiếc rằng đầu óc không quá linh hoạt. Ngươi biết lão phu thích rượu thì có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ chỗ ngươi có rượu giấu kín sao?" Lục Hoa phu nhân lắc đầu nói.
"Chắc chắn sẽ có... Hiện giờ vãn bối chưa có, nhưng nếu tiền bối bằng lòng chờ một thời gian, thì rượu này chưa chắc gì không có." Hàn Lập nói.
"Ngươi nói gì thế? Theo như ngươi nói… chẳng lẽ ngươi tự mình ủ rượu sao?" Lông mày Lục Hoa phu nhân nhíu lại, bà cảm thấy khó lòng tin được.
Hàn Lập giữ im lặng, nhẹ gật đầu.
"Hặc hặc… Trong Tích Lân Không Cảnh này, nơi thiên địa linh khí và ma khí đều bị cấm, là nơi đất đá cằn cỗi mà ngay cả vạn vật cũng không sinh sôi được, thì đừng nói là có thể sử dụng linh tài tiên lộ để ủ rượu. Ngay cả cao lương ngũ cốc của thế tục cũng không có, ngươi làm sao mà có thể ủ rượu chứ? Chẳng lẽ ngươi có thần thông từ không sinh có sao?" Lục Hoa phu nhân lớn tiếng cười to.
Cốt Thiên Tầm nghe vậy, cũng không khỏi nhíu mày, lắc đầu không thôi.
"Không biết tiền bối đã nghe qua loại rượu tên là 'Huyết Tương Tửu' chưa?" Hàn Lập tỏ ra thờ ơ, mở miệng hỏi.
"Huyết Tương Tửu?" Lục Hoa phu nhân nghe xong, hơi cứng lại.
"Nếu tiền bối chưa nghe qua thì cũng không quan trọng. Tóm lại, vãn bối biết cách lấy huyết tương để ủ thành rượu, chỉ là khẩu vị của nó có hơi… đặc biệt, nhưng trong Tích Lân Không Cảnh này, cũng không thể yêu cầu cao hơn được." Hàn Lập cười nói.
Phương pháp ủ Huyết Tương Tửu này, Hàn Lập đã học được từ Hô Diên đạo nhân, vì khẩu vị của nó có phần nặng, nên hắn rất ghét nó, không bao giờ luyện chế thử. Hơn nữa, trong Tích Lân Không Cảnh này, có thể dùng máu lân thú để ủ được hay không thì Hàn Lập cũng không dám chắc, nhưng dù sao hắn vẫn muốn thử một lần.
"Có thật ngươi có thể ủ được Huyết Tương Tửu không?" Lục Hoa phu nhân vuốt râu ria mép hỏi.
"Vãn bối có thể ủ được loại rượu này, thì đến lúc đó liệu tiền bối có nguyện ý đưa phương pháp phá giải Hắc Kiếp Trùng cho chúng ta không?" Hàn Lập hỏi.
"Ngươi xem phương pháp phá giải Hắc Kiếp Trùng là cái gì… Một bình rượu của ngươi mà muốn đổi lấy được sao?" Lục Hoa phu nhân cười nhạo.
"Vậy tiền bối cần yêu cầu gì, xin cứ nói ra." Hàn Lập bình tĩnh nói, như thể đã đoán trước điều này.
"Ngoài Huyết Tương Tửu, ngươi còn phải lấy một khối Thiên Lân Vẫn Tinh to bằng nắm tay mới có thể đổi lấy nó." Lục Hoa phu nhân ra hiệu ngăn lại.
Vốn trong lòng Cốt Thiên Tầm lóe lên một tia hy vọng, khi nghe đến đây, đột nhiên cảm thấy tia hy vọng đó bị dập tắt.
"Tiền bối, Thiên Lân Vẫn Tinh này là một trong những vật liệu hàng đầu ở Tích Lân Không Cảnh, một khối nhỏ thôi cũng đã có giá trên trời rồi. Chớ đừng nói gì đến khối to bằng nắm tay, nếu có ai có được thì họ cũng không mang ra đổi cho người khác, chúng ta căn bản không thể nào có nó..." Cốt Thiên Tầm lo lắng lên tiếng.
Lời nói đó khiến Hàn Lập không khỏi nhíu mày.
"Nếu lão phu đã nói, chắc chắn sẽ chỉ đường cho các ngươi. Không dối gạt, lão có nguồn tin cho biết rằng, một trong các phần thưởng của hội võ năm thành lần này, có một khối Thiên Lân Vẫn Tinh. Còn cách để có được nó thế nào, lão phu không biết rõ, chỉ có thể xem bản lĩnh của các ngươi có lấy được hay không. Tuy nhiên nhìn qua hội võ lần trước, với thực lực của hai người các ngươi, chỉ sợ không đủ." Lục Hoa phu nhân từ từ nói.
Nghe xong, Hàn Lập bất đắc dĩ cười một tiếng, nếu như vậy, không toàn lực đánh nhau trong hội võ lần này e rằng sẽ không thể.
"Ngươi có thật là có thể ủ được Huyết Tương Tửu không?" Lục Hoa phu nhân lại vô ý vuốt râu ria mép, nhíu mày hỏi.
"Việc này liên quan đến tính mạng của vãn bối, sao dám nói bừa?" Hàn Lập nói.
"Tốt, nếu ngươi thật sự có thể ủ ra rượu, và mang Thiên Lân Vẫn Tinh tới đây, thì lão phu cũng sẽ không ràng buộc nữa, mà sẽ giúp ngươi giải trừ Hắc Kiếp Trùng." Lục Hoa phu nhân vỗ đùi nói.
"Vậy thì đa tạ tiền bối. Việc này vãn bối còn cần phải chuẩn bị thêm, trước tiên vãn bối xin cáo từ." Hàn Lập ôm quyền nói.
"Tiểu tử này cũng biết thức thời." Lục Hoa phu nhân thấy hắn chủ động rời đi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nói xong, lão và Cốt Thiên Tầm hai người ngồi yên lặng một hồi lâu.
"Tin rằng mối quan hệ giữa ta và mẫu thân ngươi, ngươi cũng đã đoán ra..." Lục Hoa phu nhân thở dài một tiếng nói.
"Tại sao ngươi lại bỏ nàng mà đi, khiến nàng phải một mình, rồi bị kẻ gian hãm hại?" Cốt Thiên Tầm hỏi, mắt ướt đỏ.
"Tính tình mẫu thân ngươi quá mạnh mẽ, không phải ta không muốn ở bên cạnh nàng, mà là nàng không muốn ta bên cạnh… Ài, những chuyện xưa không dễ nói rõ, huống hồ giờ có nói cũng vô dụng. Nếu Đỗ Thanh Dương đã chết, ta sẽ tự tìm đến Tần Nguyên để đòi lại." Lục Hoa phu nhân lắc đầu, có chút chua chát nói.
"Không cần tìm... Thù của mẫu thân, chính ta sẽ tự báo." Cốt Thiên Tầm lạnh lùng nói.
"Dù thế nào, việc cấp bách bây giờ là phải giải trừ Hắc Kiếp Trùng trong cơ thể ngươi trước đã." Lông mày Lục Hoa phu nhân cau lại, mở miệng nói.
"Ta có một điều không hiểu, tại sao ngươi nhất định phải ép Lệ đạo hữu làm đệ tử của ngươi rồi mới bằng lòng cứu hắn? Nếu chỉ vì hắn có thân phận Nhân Tộc, thì ta không tin." Cốt Thiên Tầm nhíu mày, nghi vấn hỏi.
"Sở dĩ ta muốn lưu hắn lại, thực tế là vì ta nhìn trúng căn cốt và tâm tính của hắn. Theo kinh nghiệm quan sát của lão phu, thì tên tiểu tử này không đơn giản như vẻ bề ngoài." Lục Hoa phu nhân nói với vẻ thâm ý.
"Vậy tại sao lại nhất định đòi hắn mang Thiên Lân Vẫn Tinh đến đây để đổi?" Cốt Thiên Tầm lại hỏi.
"Về chuyện đó… Một mặt là để thử xem hắn có lợi hại như ta đã dự đoán không, một mặt khác, khối Thiên Lân Vẫn Tinh đó sẽ dành cho ngươi sử dụng..." Lục Hoa phu nhân từ từ nói.
Cốt Thiên Tầm nghe xong, ánh mắt hơi thay đổi, trầm mặc thật lâu.
Ra ngoài Diễm Dương Tháp, cuối cùng Hàn Lập cũng tìm được hướng đi, trong lòng nhẹ nhõm hơn, hắn chậm rãi quay về biệt uyển thành chủ, bước chân trên đường cũng có phần nhẹ nhàng hơn.
Khi trở về biệt uyển thành chủ, Hàn Lập chưa quay về chỗ ở của mình, mà hơi trầm ngâm, rồi đi về chỗ ở của Thần Dương. Hắn nhanh chóng đứng ngoài phòng của gã và khẽ gõ cửa.
"Kẹt kẹt" một tiếng, cửa phòng mở ra, lộ ra hình dáng của Thần Dương.
"À, Lệ đạo hữu, mau vào trong." Thần Dương nhìn thấy Hàn Lập, hơi giật mình, vội mở cửa mời hắn vào.
Bên trong phòng có thêm một người nữa, không ngờ là đại hán độc giác tên là Hiên Viên Hành, chính là trọng tài trong Huyền đấu trường ở Thanh Dương thành.
Giải Đạo Nhận thì không có ở trong phòng, không biết đã đi đâu.
"Hiên Viên đạo hữu." Hàn Lập hơi bất ngờ, chắp tay với Hiên Viên Hành.
Hiên Viên Hành đứng dậy, cũng nhẹ gật đầu với Hàn Lập.
"Hai vị đang bàn luận về điều gì? Nếu vậy, một lát nữa Lệ mỗ sẽ quay lại." Hàn Lập nhìn lên bàn, thấy có hai chén trà, giờ nước trong chén đã lạnh.
"Chỉ là một chút chuyện nhỏ, đã bàn xong rồi. Lệ đạo hữu tìm đến thành chủ, chắc là có chuyện quan trọng, hai ngươi cứ nói chuyện đi." Hiên Viên Hành mỉm cười nói rồi cáo từ rời đi.
Hàn Lập nhìn bóng lưng Hiên Viên Hành, trong lòng khẽ động.
"Ha ha, Lệ đạo hữu, không biết lần này ngươi tìm ta cần làm gì?" Thần Dương mời Hàn Lập ngồi, lại pha thêm hai chén trà khác, hỏi.
"Ta muốn gặp Thần Dương đạo hữu một lần, mặt khác là muốn tìm tư liệu về những người dự thi của các thành khác." Hàn Lập không nói nhiều, mà đi thẳng vào vấn đề.
"Không vấn đề gì, chờ một chút." Thần Dương nghe xong, liền đứng dậy đi vào bên trong.
Chốc lát sau, gã cầm một xấp giấy bước ra.
"Tư liệu mà Thanh Dương thành thu thập đều ở trong này, còn có tài liệu mà ta tập hợp được nữa. Lệ đạo hữu hãy mang về xem kỹ." Thần Dương đưa tài liệu cho Hàn Lập, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
Mặc dù Hàn Lập đại diện cho Thanh Dương thành để dự thi, nhưng trước đó thái độ của hắn với hội võ năm thành luôn lạnh nhạt. Cuối cùng giờ đây hắn cũng bắt đầu chú ý đến cuộc thi, điều này khiến trong lòng gã cảm thấy vui vẻ.
Đối với Hàn Lập, gã gửi gắm rất nhiều hy vọng.
"Vậy ta đa tạ Thần Dương đạo hữu." Hàn Lập không nói nhiều, mà nhận lấy đống tài liệu này.
"Đột nhiên Lệ đạo hữu hỏi tài liệu này, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?" Ánh mắt Thần Dương chớp lên, hỏi.
"Nếu Lệ mỗ đã tham gia hội võ, tất nhiên cũng muốn tranh giành thứ hạng cao, Thần Dương đạo hữu nghĩ ta quái lạ sao?" Hàn Lập ngẩng nhìn Thần Dương, hỏi lại.
Thần Dương lúc này cũng như Đỗ Thanh Dương, lợi dụng Hắc Kiếp Trùng để điều khiển đám người Huyền Đấu Sĩ kia, nếu để gã biết chuyện về Thiên Lân Vẫn Tinh, có lẽ không phải là điều tốt.
"Hặc hặc, không phải vậy đâu, Lệ đạo hữu đã dốc tâm cho cuộc thi, Thần mỗ còn cao hứng không kịp nữa là." Thần Dương cười "hặc hặc" một tiếng, nói.
"Những tài liệu này, Lệ mỗ sẽ mang về xem kỹ." Hàn Lập cười nhẹ một tiếng, đứng dậy cáo từ.
Thần Dương đứng dậy, tiễn Hàn Lập ra ngoài.
"Thành chủ." Một bóng người từ trong phòng đi ra, quỳ một chân xuống trước người Thần Dương, không ngờ lại là gã người hầu trẻ tuổi đã từng mời Hàn Lập.
Gã người hầu trẻ tuổi mặc chiếc trường bào màu đen, giờ phút này khí chất thay đổi rất lớn, giống như cả người được bao phủ bởi một lớp bóng đen, như hòa làm một với bóng tối.
"Hãy điều tra xem hôm nay Lệ Phi Vũ đã đi đâu, làm những gì." Thần Dương trầm giọng phân phó.
Gã người hầu trẻ tuổi đáp ứng một tiếng, ngay sau đó cả người thoắt cái, biến mất trong hư không.
Trong chương này, Hàn Lập thảo luận với Lục Hoa phu nhân về cơ hội trở thành đệ tử và giải trừ Hắc Kiếp Trùng. Hắn đề xuất ủ rượu Huyết Tương Tửu như một đổi chác để nhận phương pháp giải trừ. Lục Hoa phu nhân đồng ý nhưng yêu cầu thêm Thiên Lân Vẫn Tinh, một vật liệu hiếm có. Cốt Thiên Tầm lo lắng vì khó khăn trong việc có được vật này. Hàn Lập gặp Thần Dương để tìm hiểu về những người dự thi khác, thể hiện sự chuẩn bị cho cuộc thi. Cuối cùng, Thần Dương chỉ đạo người hầu điều tra về Lệ Phi Vũ.
Hàn Lập và Cốt Thiên Tầm tiến vào Diễm Dương Tháp và gặp Lục Hoa phu nhân trong một căn phòng nồng nặc mùi thịt. Lục Hoa phu nhân phát hiện mối quan hệ giữa Cốt Thiên Tầm và mẫu thân nàng, điều này gây ra sự căng thẳng trong cuộc trò chuyện. Khi Hàn Lập và Cốt Thiên Tầm yêu cầu giúp giải trừ Hắc Kiếp trùng, Lục Hoa phu nhân đề xuất một điều kiện khiến Hàn Lập chùn bước, liên quan đến việc làm môn đồ của bà trong vạn năm. Tình huống giữa các nhân vật phát triển phức tạp, khi câu chuyện xoay quanh những bí mật và mối quan hệ giữa họ.
Lục Hoa phu nhânHàn LậpCốt Thiên TầmThần DươngHiên Viên Hành
Hắc Kiếp TrùngHuyết Tương TửuThiên Lân Vẫn TinhHội Võ Năm ThànhĐỗ Thanh Dương