Hàn Lập không cần suy nghĩ nhiều, lập tức khẳng định rằng những gì Huyền Cốt Thượng Nhân nói có đến tám, chín phần mười là sự thật. Dù sao, việc Tinh Cung có thể đứng vững ở Loạn Tinh Hải trong nhiều năm mà không có vấn đề gì chứng tỏ rằng họ đã sử dụng không ít thủ đoạn. Hơn nữa, không thể nào bọn họ lại tự dưng xông vào đây mà không có mục đích gì, hơn một nửa trong số họ chắc chắn có âm mưu với mình.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Hàn Lập chợt lóe qua, và hắn không nói gì với Huyền Cốt Thượng Nhân, nhưng trong lòng hắn ngay lập tức tăng cường cảnh giác đối với hai trưởng lão áo trắng.
Nhưng trong suốt ba ngày tiếp theo, hai vị trưởng lão vẫn ngồi im một chỗ bất động, tiếp tục quá trình luyện khí, cơ bản không mở mắt, cũng không mở miệng nói một lời nào, khiến bầu không khí trở nên có phần quỷ dị.
Trong những ngày này, có ba, bốn vị tu sĩ mới đến, nhưng không có ai đạt đến Nguyên Anh kỳ. Nhưng đến sáng ngày thứ tư, đột nhiên xảy ra một biến đổi, không có dấu hiệu báo trước, một tiếng động vang lên, khiến cánh cửa đá bằng bạch ngọc sập xuống, chặn kín đại sảnh. Cánh cửa bạch ngọc này rõ ràng đã thiết lập một cấm chế lợi hại. Xa hơn ngoài cửa, mơ hồ truyền đến một tiếng nổ cũng đã thiết lập cấm chế tương tự.
Lúc này, trong đại sảnh, một vài người lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhưng sau khi phát hiện thần sắc bình tĩnh của mấy vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ, họ mới thực sự yên lòng. Còn lúc này tại Tinh Cung, hai vị trưởng lão áo trắng cuối cùng cũng mở mắt đứng dậy. Ánh mắt của những tu sĩ khác ngay lập tức đổ dồn về phía họ, ánh mắt lộ ra sự nghi ngờ. Nhưng sắc mặt của những vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ này, nhìn hành vi của hai người không có một chút biểu tình nào, chỉ thấy hai người hướng về đại sảnh đi đến.
Nhưng chưa đợi hai vị trưởng lão đến khu vực có những khối đá nhỏ trên mặt đất, một vài viên đã phát ra ánh sáng chói mắt. Ngay lập tức ánh mắt mọi người tập trung vào truyền tống trận có chu vi mười trượng xuất hiện tại nơi đó. Đa số tu sĩ trong đại sảnh, không ai nghĩ đến khả năng xuất hiện một cái truyền tống trận, khiến nhiều vị tu sĩ không khỏi kinh ngạc vô cùng. Hai vị trưởng lão áo trắng, tiến đến truyền tống trận một cách cẩn thận. Cúi xuống kiểm tra một cách kỹ lưỡng cả nửa ngày trời, hai người mới liếc mắt nhìn nhau gật gật đầu nói:
"Tốt lắm, truyền tống trận này không có vấn đề, từ đây ra khỏi Hư Thiên Điện, mọi người phải tự lo cho bản thân."
Nói xong lời này, hai vị trưởng lão một trước một sau bước vào truyền tống trận. Kết quả, hai đạo bạch quang lóe lên sau đó thân hình hai người biến mất vô ảnh vô tung. Lúc này, mọi người trong đại sảnh nhìn nhau im lặng. Không đợi người khác phản ứng, Vạn Thiên Minh mang theo lão đạo và lão gia gầy áo đen phi thân nhẹ nhàng hạ xuống tương tự tiến vào truyền tống trận để ra ngoài, lúc này một vài người cũng đi tới gần vội vàng bước vào.
Cứ như vậy, truyền tống trận trong đại sảnh bạch quang chớp động không ngừng, khiến số tu sĩ trong thời gian ngắn giảm đi, mà bất ngờ trong số đó cũng có Huyền Cốt Thượng Nhân từng bước đi tới.
Hàn Lập trong mắt dị quang chớp động không khỏi nhìn về phía bọn người Cực Âm lão tổ. Không ai ngờ rằng, Cực Âm lão tổ cũng hướng ánh mắt đầy hàn ý sâu sắc nhìn về phía Hàn Lập, khiến Hàn Lập trong lòng càng thêm bất an. Xem ra Cực Âm lão tổ tựa hồ không muốn buông tha hắn. Hàn Lập trong lòng buồn bực đứng dậy hướng về phía trước đi tới.
Cực Âm lão tổ nhìn hành động của Hàn Lập, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, điều này khiến tên Ô Sửu bên người lão tổ rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng hỏi:
"Lão tổ, ngài thực sự để ý đến tên tiểu tử kia sao? Tiểu tử kia có gì không đúng với ngài sao?"
Ô Sửu trong lòng có chút kỳ quái:
"Không có gì, chính là người này có tác dụng lớn đối với ta, ta cần hắn hỗ trợ một chút."
Cực Âm lão tổ có chút lơ đãng không muốn nói ra sự tình cho Ô Sửu. Điều này khiến Ô Sửu được Cực Âm lão tổ sủng ái rất nhiều, trong lòng có chút nghi hoặc.
Nhưng lúc này Thanh Dịch cư sĩ ho khan một tiếng ung dung nói:
"Chúng ta cũng nên xuất phát, hiện tại trong sảnh không còn mấy người."
Cực Âm nghe xong rùng mình đảo mắt lướt qua nhìn đại sảnh không còn được mấy người, mỉm cười đáp lại:
"Đương nhiên, nếu không đi, khi cái truyền tống trận kia biến mất thì phải một tháng sau mới xuất hiện lại."
Vừa nói lời này Cực Âm lão tổ lập tức kéo Ô Sửu biến thành một đám hắc khí phiêu hốt, nhìn thấy cảnh đó Thanh Dịch cư sĩ và Man Hồ Tử cũng nhẹ nhàng hạ xuống ngọc trụ của truyền tống trận.
Nhưng người thiếu nữ sớm từng bước đi tới, người thiếu nữ này xem ra không muốn cùng bọn Cực Âm hợp thành một nhóm hiện đang ở trên một mảng đất đầy bụi, ánh mắt nhìn bốn phía không khỏi có chút ngạc nhiên. Bởi vì cách Hàn Lập không xa chỉ còn có hai nam và một nữ, những tu sĩ khác đã không còn một ai.
Hai nam và Tử Linh tiên tử thấy sự xuất hiện của Hàn Lập gương mặt lộ vẻ vui mừng trong lòng. Thiếu nữ mỉm cười bước tới hướng Hàn Lập. Vốn Hàn Lập không định truyền tống ở cùng một chỗ với thiếu nữ, điều này khiến hắn không khỏi có chút cười khổ, một cảm giác phiền toái trong người dâng lên.
Hai người kia, một là lão già mặc áo xám, một mặc toàn thân hắc bào với khuôn mặt được che lại, trên thân hắc bào nhân này bao phủ bởi hắc khí nhàn nhạt có vẻ là người tu luyện ma công trong ma đạo. Hai lão già đứng mỗi người một nơi, trên mặt không lộ ra một chút biểu tình. Tử Linh tiên tử hiện tại đã đi đến bên Hàn Lập tự nhiên đã làm cho hai người chú ý, không khỏi dò xét trên người Hàn Lập. Lão già áo xám nhìn Hàn Lập cười với ánh mắt rất thiện ý, còn hắc bào nhân kia nhìn hắn với ánh mặt lạnh như băng không có chút cảm tình. Hàn Lập thần sắc thản nhiên, nhìn lại hai người cũng không có biểu hiện gì khác thường.
Lúc này Tử Linh tiên tử đã đến trước mặt Hàn Lập dừng lại mỉm cười nói:
"Không ngờ phiền phức cùng truyền tống một phần cũng phải nhờ Hàn tiền bối chiếu cố, nếu không thì tiểu nữ lần đầu cũng không thuận tiện mà qua được."
Nói xong thiếu nữ khóe môi xuất hiện thoáng qua một tia tiếu ý. Hàn Lập nghe xong nhíu nhíu mày cũng không có hồi đáp thiếu nữ, ngược lại dùng khẩu khí nghi hoặc hỏi:
"Tử Linh cô nương tu vi đã tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ đây là việc vui mừng. Tuy nhiên, như thế nào mà cô lại đến nơi này thực sự là rất nguy hiểm. Những tu sĩ Kết Đan kỳ tại Hư Thiên Điện cũng không nhất thiết tự bảo vệ được chính mình."
Mặc dù Hàn Lập đối với Hư Thiên Điện cũng chưa hiểu rõ lắm, hắn tự nhiên đối với việc phán đoán tình huống nguy hiểm có chút khó hiểu.
Nghe câu hỏi này của Hàn Lập, Tử Linh tiên tử khuôn mặt thanh tú lộ ra một tia chua xót, bất đắc dĩ mở miệng nói:
"Tiểu nữ không nghĩ là đi tới đây, nhưng cùng các vị đạo hữu cũng chỉ muốn xem qua mà thôi, thất bại trong việc Kết Đan là điểm ràng buộc hiện nay. Chính là tư chất Tử Linh không tốt, trong tay chỉ có thể sưu tầm được một số phụ trợ đan dược ít một cách đáng thương nên đến chỗ này để trông vào vận khí, đã phải trả cái giá cao để mua Hư Thiên Tàn Đồ từ trong tay những người khác. Tiểu nữ nghe có người nói trong Hư Thiên Điện chứa một lượng lớn linh dược, nói không chừng ông trời có mắt, giúp cho Tử Linh tìm được vài loại đan dược hữu dụng đối với việc Kết Đan, hơn nữa ta đã quyết định chủ ý chỉ đi qua cửa đầu tiên từ bỏ ý định qua cửa thứ hai."
Tử Linh thần sắc có chút ảm đạm.
Hàn Lập nghe xong, hít một hơi, im lặng suy nghĩ trong đầu. Hắn lúc trước nếu không tu luyện "Tam Chuyển Trọng Nguyên Công" cùng "Đại Diễn Quyết" và phục dụng thêm số lượng lớn đan dược làm tăng khả năng kết đan, chỉ sợ so với Tử Linh trước mặt đối với việc kết đan càng thêm vô vọng. Nghĩ vậy Hàn Lập đối với thiếu nữ này cũng có cùng cảm giác đồng tình. Hồi tưởng lại những lời nói vừa rồi, Thiên Lôi Trúc cũng nhận từ tay nữ nhân này, hơn nữa Diệu Âm Môn hàng năm đều gửi linh thạch cho dù chính họ dù số lượng không nhiều, nhưng cuối cùng đã nợ đối phương một ít nhân tình. Không lẽ không thừa cơ hội này chiếm tiện nghi hay sao?
Sau khi suy nghĩ như vậy, thần sắc Hàn Lập có chút hòa hoãn dùng ánh mắt nhàn nhạt mở miệng nói:
"Một khi đã là đạo hữu, vậy hãy trông chừng lẫn nhau, tuy nhiên nếu có tình huống bất trắc xảy ra. Những trường hợp mà ta cũng không có khả năng tự bảo vệ, Tứ cô nương phải đưa ra kế hoạch thoát thân thật tốt."
"Cảm ơn Hàn trưởng lão, về điểm này Tử Linh trong lòng hiểu rõ sẽ không làm Hàn tiền bối phải bận tâm."
Vừa thấy Hàn Lập đáp ứng, thân thể Tử Linh toát ra một trận ôn nhu, nhất thời nét mặt Hàn Lập đang lạnh lùng không khỏi ngẩn ngơ. Sau đó Hàn Lập cảm thấy có chút thất thố quay đầu đi, trên mặt thoáng đỏ, không dám nhìn lại một chút nào nữa.
Trong chương truyện, Hàn Lập nhận thấy những người tu sĩ tại Tinh Cung có âm mưu và tăng cường cảnh giác. Sau ba ngày, một tiếng động đáng sợ phát ra và cánh cửa đá bị sập xuống, dẫn đến căng thẳng trong đại sảnh. Hai vị trưởng lão áo trắng mở mắt và kiểm tra một truyền tống trận mới xuất hiện. Họ hướng dẫn mọi người tự lo cho bản thân trước khi rời đi. Hàn Lập gặp Tử Linh tiên tử, người đang tìm kiếm linh dược để kết đan. Cả hai quyết định hỗ trợ lẫn nhau trong hoàn cảnh nguy hiểm này.
Trong chương này, các tu sĩ từ Vạn Pháp Môn và Cực Âm tổ sư thảo luận về việc lấy Hư Thiên đỉnh và những mối đe dọa trong nội điện. Cực Âm cố gắng thu hút sự hỗ trợ của Man Hồ Tử nhưng bị nghi ngờ. Họ bàn về những bí mật và âm mưu trong giới tu hành, trong khi nhóm Vạn Thiên Minh giữ im lặng. Hai lão giả từ Tinh Cung xuất hiện, cảnh báo về việc họ sẽ không can thiệp vào cuộc chiến trong nội điện, làm tăng thêm tâm lý lo sợ cho các tu sĩ. Hàn Lập nghe ngóng mọi việc, chú ý đến các động thái xung quanh để tự bảo vệ mình.
Hàn LậpHuyền Cốt thượng nhânCực Âm lão tổÔ SửuVạn Thiên MinhTử Linh tiên tử