Thiếu nữ này tuy không được coi là tuyệt sắc, nhưng nụ cười vừa rồi cũng thể hiện được nét yểu điệu đầy quyến rũ. Điều này làm cho Hàn Lập có chút giật mình! Nếu không phải "Đại Diễn Quyết" khiến những người xung quanh không có phản ứng gì, Hàn Lập gần như tưởng rằng người đối diện đang sử dụng thủ đoạn để đối phó với mình. Dường như hắnh nghĩ về việc thất thố vừa rồi với chút khó chịu.

Trong lòng Hàn Lập thầm lẩm bẩm vài câu, anh không nhịn được mà quay lại liếc nhìn thiếu nữ một cái. Người đối diện từ vẻ kiều diễm kích thích lòng người giờ đã khôi phục vẻ bình thường như trước. Hàn Lập đang âm thầm nghi ngờ, bên kia lão giả mặc áo xám lại tiếp cận hướng anh.

“Ta là Thiên Thai Đảo Cát Lạp, không biết hai vị đạo hữu xưng hô như thế nào?” Lão giả khách khí ôm quyền chào hỏi Hàn Lập.

Hàn Lập tạm thời gạt bỏ những nghi ngờ trong đầu, ôm quyền mỉm cười đáp lại: “Ta là Hàn Lập, vị này là Tử Linh tiên tử của Diệu Âm Môn.”

Nghe tên Hàn Lập, sắc mặt lão giả vẫn bình thường, nhưng khi nghe đến tên Diệu Âm Môn và Tử Linh, vẻ mặt lộ ra nét kinh ngạc: “Diệu Âm Môn Tử Linh tiên tử cũng đã từng nghe qua, không ngờ hôm nay có thể diện kiến thật sự quả là may mắn!”

Mặc dù lão giả nói như vậy, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia nghi hoặc. Hiển nhiên, Tử Linh hiện trước mặt và danh tiếng theo lời đồn đại có phần không đúng sự thật. Nhưng điều này cũng khiến lão giả cảm thấy ngoài ý muốn một chút.

Thiếu nữ dĩ nhiên nghe ra đối phương có ý xã giao đối với mình, chỉ hé miệng cười cười mà không nói thêm câu nào. Tuy nhiên, lão giả cũng không phải là người tầm thường, ngay lập tức khôi phục ánh mắt như cũ, cười nói với Hàn Lập: “Ta đang đợi một vài đạo hữu. Từ lúc truyền tống đưa chúng ta đến đây, nếu coi như chúng ta có duyên phận, không bằng chúng ta hợp lực thông quan cửa này. Dù sao ở cái nơi quái quỷ này cũng không hay ho gì lắm, nghe nói không ít tu sĩ Kết Đan ở nơi đây đều bị bọn quỷ cắn nuốt đến một mảnh xương cũng không còn.”

Cát Lạp nói đến câu cuối, thần sắc không có gì nghiêm trọng, tựa hồ đối với việc xảy ra ở Hư Thiên Điện hiểu rất rõ. Hàn Lập nghe đối phương nói về các quỷ oan linh ở nơi đây, quét ánh mắt nhìn ra phía xa. Chỉ thấy bên ngoài mảng đất nhỏ mà bọn họ đang đứng trong vòng mười trượng, toàn bộ không gian bao phủ một tầng sương mù mờ mịt, trong không gian mờ mịt đó từng trận gió lạnh thổi tới khiến lòng người thấy rợn gáy như có tiếng quỷ khóc u oán truyền đến.

Mà đám sương mù quỷ dị ở vùng phụ cận nếu không nhờ có một tầng quang mang chắn bên ngoài thì không thể tiến được thêm phân nào. Nếu không, Hàn Lập chắc chắn không thể an tâm ở tại chỗ và bàn bạc đối sách cùng với đám người kia. Nhìn đến đây, Hàn Lập không khỏi để ý nhìn về phía tiếp giáp. Màn sương mù này tuy không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng không gian ở đây không như ở đại điện, mà ở nơi này Hàn Lập dù sao vẫn có phần tin tưởng hơn.

Lúc này Tử Linh ở một bên nghe lão giả nói xong, sau một hồi suy ngẫm mở miệng nói: “Ta cũng nghe nói, lúc đầu ở nơi đây không có hiện tượng như thế, nhưng sau đó chúng xuất hiện ngày càng nhiều và trở nên nguy hiểm, rất nhiều tu sĩ sau khi chết, bởi vì oán khí quá nặng đã hóa thân thành đám quỷ vũ làm cho nơi đây mang tử khí, cực kỳ thống hận đối với các tu sĩ xâm nhập điện như chúng ta, vừa nhìn thấy là đuổi riết đến chết cũng không tha. Sau vài lần Hư Thiên Điện mở ra đã có ngày càng nhiều tu sĩ từ trên trời hạ xuống tiến vào nơi đây. Nhưng nghe nói lần Hư Thiên Điện mở ra trước đây, một vài nhóm tu sĩ ở tại nơi đây tự nhiên thấy xuất hiện một tên quỷ vương hiểm ác cực kỳ mạnh mẽ, kết quả là toàn bộ đều bỏ mạng, chỉ có duy nhất một người có thể trốn thoát.”

“Quỷ Vương?” Hàn Lập sờ sờ mũi lộ ra vẻ mặt có chút ngoài ý muốn. Mặc dù hắn không rõ tu vi cao thấp của những tên quỷ vật kia, nhưng cũng đoán ra tên quỷ vương cơ hồ khẳng định tu vi của hắn ít nhất cũng đạt Kết Đan hậu kỳ, không thì cũng phải tương đương. Hơn nữa không khí quỷ quái ở nơi đây làm cho việc đối phó với hắn tự nhiên rất khó khăn.

Cát Lạp thấy Hàn Lập lộ vẻ trầm tư lập tức nói: “Ta cũng biết gặp được quỷ vương ít có khả năng, nhưng chúng ta cùng đi và hỗ trợ lẫn nhau. Ta ở đây dù tuổi đã lớn cũng không muốn nghĩ tới việc bị vây hãm trong đám quỷ vũ trở thành lệ quỷ.”

Lão giả này nói ra một cách thẳng thắn! Tử Linh nghe xong cũng không có ý phản đối. Với sự thông tuệ, nàng rất rõ đối phương sở dĩ đưa ra lời đề nghị liên thủ không phải vì nàng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà là vì Hàn Lập! Bởi vậy nàng thể hiện thái độ vừa rồi, chỉ đứng bên cạnh Hàn Lập không hề hé môi nói thêm lời nào.

Hàn Lập nghe lão giả nói xong, sau đó mỉm cười. Hắn chưa có trực tiếp trả lời đối phương mà hướng về phía người áo đen nhìn thoáng qua, điềm đạm nói: “Cát đạo hữu đã không hỏi qua vị huynh đài kia hay chưa? Liệu hắn có sẵn lòng hợp tác một lần không?”

Cát Lạp vừa nghe Hàn Lập nhắc tới vị người áo đen kia, nhất thời sắc mặt hơi trù trừ một lúc, có chút miễn cưỡng, ho khan một cái nói: “Vị kia là người của bên ma đạo, vừa rồi khi hắn truyền tống trận tới đây, ta có đưa ra thành ý liên thủ nói với hắn, nhưng người này tỏ vẻ lạnh lùng, nếu không vì tình hình ở đây, ta sao có thể cùng kết hợp liên thủ với hắn.”

Lão giả nói xong lời này, liền tỏ vẻ phi thường tức giận! Hàn Lập nghe xong lời ấy thần sắc như thường. Đối với người áo đen này sinh ra một ít hứng thú. Hắn xoay người hướng vị tu sĩ ma đạo này hô một tiếng: “Chẳng biết vị đạo huynh này có hứng thú cùng mấy vị Kết Đan kỳ chúng ta liên thủ một lần? Khi đụng phải cái loại quỷ vương quỷ quái thì cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau!”

Hàn Lập thanh âm không lớn nhưng rất rõ ràng rót vào tai của vị tu sĩ ma đạo kia. Người này sau khi nghe xong một mặt vẫn lạnh lùng nhìn thoáng qua về phía bọn họ, có chút quay đầu, căn bản không để ý tới lời đề nghị của Hàn Lập. “Hàn đạo hữu! Ta nói không sai chứ! Người này cơ bản không biết tốt xấu. Ba người chúng ta đồng hành cùng đi.”

Lão giả hướng về phía người áo đen hừ lạnh một tiếng nói, xem ra hắn đích thực hổ thẹn trong lòng với việc làm lúc trước. Hàn Lập khẽ cười, còn chưa cho hắn nói hết, Tử Linh đứng ở một bên thần sắc khẽ biến miệng “Ồ” một tiếng.

Hàn Lập nghe vậy ngẩn ra đưa mắt nhìn, chỉ thấy vị áo đen kia đang cất bước hướng quỷ vũ đi đến, bộ dạng muốn một mình xông lên. Hàn Lập ba người ngạc nhiên đứng chết trân. Nhưng sau đó Cát Lạp mang vẻ mặt khinh thường lạnh nhạt nói: “Người này thật sự đang muốn tìm chết, tự mình dám xông vào màn quỷ vũ, đến chín phần là không qua được.”

Hàn Lập không để ý đến lão giả, hai mắt nheo lại tràn ra một tia lạnh ý, ngưng thần nhìn nhất cử nhất động của người áo đen. Hắn nghĩ đối phương làm như vậy không phải là mù quáng tự tìm đường chết mà có thủ đoạn đặc thù mười phần tin tưởng vượt qua.

Hắc bào nhân đi tới vùng tiếp giáp giữa quỷ vũ và màn bạch quang, lập tức một đạo ánh sáng xanh bắn ra từ trong cánh tay áo vừa nhấc lên, rơi xuống trước người hắn. Không ngờ đó là một linh thú giống như con khỉ, tiểu hầu này thân cao không quá một thước, bộ lông quanh thân mờ mờ sáng lên tỏa ra màu xanh lục. Kỳ lạ nhất chính là, nó có cái mũi cao vô cùng lớn, gần như chiếm hết hai phần diện tích khuôn mặt, thoạt nhìn có chút yêu dị. Hàn Lập nhìn xong có chút kinh ngạc nhưng vẫn không có phản ứng, nhưng lão giả bên cạnh xem ra sắc mặt đại biến, kinh hô một tiếng: “Đó là Đề Hồn! Hắn không ngờ sở hữu linh thú này, chẳng trách lại tự cao như thế?”

Lão giả vẻ mặt cực kỳ kinh hãi. Mà Tử Linh thấy tiểu hầu này, trên mặt cũng hiện lên vẻ khiếp sợ. Hàn Lập nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi: “Đề Hồn? Đây là linh thú gì, tại sao ta chưa từng nghe nói qua?” Tử Linh nghe câu hỏi mới từ khiếp sợ bình tĩnh lại, vội vàng giải thích cho Hàn Lập: “Đề Hồn thú không phải là linh thú sinh ra từ trời đất, mà nó dùng bí thuật của môn phái mà tế luyện ra, đích thực nó là một loại tiến hóa giữa linh thú và yêu hồn là một loại sinh linh kỳ lạ. Mặc dù bình thường nó không có tác dụng gì to lớn, nhưng trời sinh lại có khả năng Hấp hồn đạm quỷ, bất kể yêu quỷ và hồn phách lợi hại thế nào, khi đối mặt với linh thú này, nó chỉ cần dùng cái mũi nhẹ nhàng hút một phát vào trong bụng, không đầy ba khắc sẽ bị luyện hóa, thật sự là lợi hại dị thường.”

Tử Linh nói đến đây, lộ vẻ mặt tràn đầy hâm mộ. “Nhưng mà…” Tử Linh thoáng nói xong, lại nhẹ nhàng khe khẽ thở dài một tiếng. “Nhưng mà cái gì?” Hàn Lập lộ vẻ quan tâm hỏi nàng. “Nhưng là con thú này phải trải qua quá trình dùng phương pháp huyết tế bí ẩn để tế luyện ra, thật sự khó có thể thuận lợi thành công, người tế luyện có thể bị thương và cũng là một phương pháp tà pháp. Nghe đồn chỉ cần con thú này xuất hiện liền làm cho giới tu tiên đại loạn.”

Cát Lạp nhìn bóng lưng của người áo đen biến mất trong màng quyỷ vụ, trên mặt tràn đầy vẻ phức tạp nói. “Linh thú này xuất hiện! Tu tiên giới đại loạn?” Nghe xong lời này, Hàn Lập không khỏi có chút hàn ý. “Cho dù con thú này không xuất hiện, thì cái loạn ở Loạn Tinh Hải cũng không thể tránh khỏi. Các ngươi thực sự nghĩ rằng tai họa thật sự đến từ con khỉ kia à?” Hàn Lập có chút không đồng tình nói.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Hàn Lập gặp gỡ hai nhân vật mới, Tử Linh và Cát Lạp, khi họ cùng nhau khám phá một không gian đầy nguy hiểm. Họ bàn về sự xuất hiện của các quỷ linh, trong đó có một quỷ vương mạnh mẽ. Cát Lạp đề xuất liên thủ để đối phó với hiểm họa, trong khi Tử Linh cảnh báo về Đề Hồn, một linh thú kỳ lạ có khả năng hấp thụ những linh hồn mạnh mẽ. Tình huống căng thẳng xảy ra khi nhân vật áo đen quyết định đơn phương xông vào khu vực quỷ vũ, tạo ra mối đe dọa cho tất cả.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương truyện, Hàn Lập nhận thấy những người tu sĩ tại Tinh Cung có âm mưu và tăng cường cảnh giác. Sau ba ngày, một tiếng động đáng sợ phát ra và cánh cửa đá bị sập xuống, dẫn đến căng thẳng trong đại sảnh. Hai vị trưởng lão áo trắng mở mắt và kiểm tra một truyền tống trận mới xuất hiện. Họ hướng dẫn mọi người tự lo cho bản thân trước khi rời đi. Hàn Lập gặp Tử Linh tiên tử, người đang tìm kiếm linh dược để kết đan. Cả hai quyết định hỗ trợ lẫn nhau trong hoàn cảnh nguy hiểm này.