Được rồi, đừng nói những lời thừa thãi nữa. Bây giờ, hãy giúp ta bắt Cửu Khúc Linh Sâm trước, rồi giết tên tiểu tử kia để ngươi có thể có được thân xác. Giọng nói của Huyền Cốt lạnh lùng, ngắt lời.
"Không thành vấn đề! Hai người chúng ta sử dụng Sưu Linh đại pháp thì tìm kiếm Linh Sâm dễ như ăn bánh!" Nam tử trả lời, giọng điệu khinh thường.
"Vậy bắt đầu thôi!" Huyền Cốt nói xong, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng, tay áo vung lên. Hai luồng hắc khí phóng từ trong ống tay áo ra, sau khi tiếp xúc thì lặn vào lòng đất, trở nên vô hình.
Cùng lúc đó, dưới chân Huyền Cốt xuất hiện một đạo lục quang, nhanh chóng bay ra rồi biến mất. Huyền Cốt lơ lửng trên không, nhắm mắt lại, thân hình bất động. Trong khi đó, dưới mặt đất, Hàn Lập đang cầm một cây cờ nhỏ màu vàng, vẻ mặt bình thường nhưng ánh mắt lại lóe lên, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, lộ ra vẻ chần chừ.
Bỗng nhiên, hắn giơ tay lên, một đạo hoàng quang phóng ra, cây cờ nhỏ lập tức cắm xuống mặt đất. "Dù nhìn không thấy có gì bất thường trong trận kỳ, nhưng ngươi thật sự nghĩ ta không phòng ngừa sao?" Hàn Lập lầm bầm, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Sau đó, từ trong túi chứa vật phẩm, hắn lấy ra hơn mười cây cờ nhỏ màu vàng tương tự, tỏa ra linh khí thổ thuộc tính cực kỳ nồng đậm. Nhìn thấy những cây cờ lấp lánh ánh sáng, vẻ mặt Hàn Lập hiện lên một tia kỳ lạ, rồi hắn đột ngột mở to mắt.
Cùng lúc này, từ chỗ Huyền Cốt, hai đạo hắc khí và một đao lục quang vụt lên từ lòng đất, bay về phía cơ thể lão quái. "Tìm được rồi. Không ngờ Cửu Khúc Linh Sâm lại trốn kỹ như vậy. Nó đã giấu bản thể trong hốc đá. Nếu không kiểm tra cẩn thận, có lẽ ta cũng không phát hiện ra." Giọng nói hùng hậu, có chút đắc ý của nam tử vang lên trong đầu Huyền Cốt.
"Tốt, tìm được là tốt rồi! Giờ ta sẽ xem tên tiểu tử đó có bố trí trận pháp cẩn thận hay không, còn ngươi hãy cẩn thận một chút, không nên tùy tiện hiện thân để đối phương phát hiện." Huyền Cốt nhẹ nhàng dặn dò.
"Yên tâm đi. Pháp thuật Hóa Hình mà ta sử dụng chỉ những tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới có thể phát hiện ra, còn lại thì không ai có thể phát hiện được. Nhưng nếu ngươi không đủ sức chế trụ đối phương, đừng mong ta sẽ ra tay giúp, vì Kim Lôi Trúc là khắc tinh của những linh hồn không có hình thể như ta. Ta không muốn bị Ích Tà Thần Lôi hủy diệt thần hồn." Nam tử thẳng thắn nói.
"Hừ! Đối phó với một tên tiểu bối Kết Đan sơ kỳ, ta cần có ngươi hỗ trợ sao? Ta phải chắc chắn mười phần mới hành động, hơn nữa ngươi không cần lo lắng về Ích Tà Thần Lôi đâu. Vài ngày trước, khi ta giao đấu với hắn, những thanh kiếm ấy vừa mới sử dụng không lâu, cho dù trong pháp bảo vẫn còn sót lại thần lôi thì có lẽ khi đi qua quỷ vụ đã tiêu tan hết rồi. Nên phi kiếm hiện tại chắc chắn không còn đủ sức uy hiếp. Ngược lại, lúc trước gặp hắn, ta thấy tên tiểu tử đó phóng ra một đám kỳ trùng khiến ta lo sợ. Với kinh nghiệm của mình mà vẫn chưa xác định được loại kỳ trùng đó, ta cảm thấy rất lạ, có lẽ nó mạnh hơn bọn kỳ trùng thông thường một chút!" Huyền Cốt thờ ơ nói.
"Ồ, nếu không có Ích Tà Thần Lôi thì người này không có gì đáng lo cả, đến lúc đó ta sẽ tùy cơ ứng biến mà xem có nên ra tay hay không." Âm điệu của nam tử trở nên nhẹ nhàng hơn.
Huyền Cốt nghe xong, khóe miệng khẽ nhếch, không nói thêm gì nữa. Mặc dù hắn nắm giữ một tia bổn mạng tinh phách của đối phương nhưng cũng hiểu rõ rằng điều đó chưa đủ để hoàn toàn khống chế. Đối phương đã chuyên tu quỷ đạo nhiều năm, nên những thủ đoạn liên quan đến việc khống chế hồn phách tự nhiên cao hơn hắn. Biết đâu đối phương có thể chỉ cần tiêu hao nguyên khí để thoát khỏi sự kiểm soát.
Vì vậy, hắn cũng không muốn ép buộc đối phương quá mức. Huyền Cốt nhìn quanh một lượt rồi hóa thành một đám mây mù, lướt về phía Hàn Lập.
Khi thấy Hàn Lập, hắn liền hạ xuống bên cạnh. Khu vực này tuy bằng phẳng nhưng có rất nhiều cỏ dại, cùng với một vài cây to thưa thớt tạo thành một mảnh rừng nhỏ phía sau.
"Bố trí kỹ chưa?" Huyền Cốt vừa xuất hiện trước mặt Hàn Lập đã hỏi.
"Đương nhiên là xong rồi! Ở phía bên kia!" Hàn Lập tựa lưng vào một cây đại thụ, thản nhiên chỉ tay về phía sau.
Huyền Cốt ngưng thần nhìn lại, quả nhiên nơi khu rừng nhỏ phía sau có một lượng lớn thổ linh khí dao động nổi lên. Trong lòng Huyền Cốt thầm vui mừng. Tiếp theo, hắn lấy từ trong túi chứa vật ra một cái hộp ngọc rồi mở nắp ra.
"Đây là cái gì?" Hộp ngọc vừa mới mở ra, một mùi rất khó ngửi bay thẳng vào mũi Hàn Lập. Hắn lập tức đứng bật dậy, phong bế hô hấp, thần sắc cảnh giác lùi lại phía sau vài bước, nghi ngờ nhìn Huyền Cốt.
"Không cần đa tâm, đây là phân của Xạ Lan Thú. Vật này rất khó ngửi nhưng lại là thứ cực kỳ dụ hoặc đối với Cửu Khúc Linh Sâm. Chỉ cần bỏ nó vào trong trận thì chắc chắn hóa thân của Cửu Khúc Linh Sâm sẽ tìm tới. Đến lúc đó, chúng ta sẽ ra tay khống chế hóa thân đó, rồi ung dung đào lấy bản thể mà không cần sợ nó trốn mất." Huyền Cốt liếc nhìn Hàn Lập, chậm rãi giải thích.
"Phân của Xạ Lan Thú?" Nghe vậy, Hàn Lập nhìn hộp ngọc trong tay Huyền Cốt. Giờ phút này hắn mới nhìn rõ, quả thật đây là một khối vật phẩm màu vàng, to bằng ngón tay cái, mùi khó ngửi chính xác là từ nó toát ra.
Hàn Lập không khỏi ngạc nhiên. Hắn đương nhiên biết "Xạ Lan Thú". Đó là một loại linh thú kỳ quái mà người tu tiên thường nuôi. Trên đầu nó có một cái sừng dài màu đỏ, tỏa ra một mùi hương dễ chịu giúp an thần định tâm, rất được các tu sĩ yêu thích.
Tuy nhiên, thật khó khăn khi nghĩ rằng phân của nó lại có mùi cực kỳ khó ngửi. Không biết tại sao Cửu Khúc Linh Sâm lại thích thứ này. Điều này khiến Hàn Lập cảm thấy khó hiểu.
Dù vậy, Hàn Lập vẫn nhìn thấy sắc mặt không chút biểu cảm của Huyền Cốt, rồi mỉm cười nói: "Vậy mời tiền bối mang vật này bỏ vào trong trận. Ta sẽ đi kiểm tra xem trận kỳ này có gì bất ổn không. Sau đó, ta sẽ thủ ở đây tìm cách bắt lấy hóa thân, còn bản thể của Cửu Khúc Linh Sâm thì nhờ tiền bối lo liệu."
Nói xong, Hàn Lập ôm quyền hướng về phía Huyền Cốt, rồi đi thẳng vào mảnh rừng phía sau. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Huyền Cốt hơi ngẩn người ra! Nhìn đám rừng cây với thổ linh khí nồng đậm, hắn không khỏi nhíu mày. Nhưng sau khi khóe miệng khẽ nhếch, hắn giương tay lên. Một đạo hắc khí biến thành một con quái xà, ngậm cái hộp ngọc bay thẳng vào giữa khu rừng, đặt nó xuống mặt đất rồi quay trở về.
Sau khi hoàn thành, vẫn không thấy Hàn Lập ở đâu. Điều này khiến sắc mặt Huyền Cốt lộ ra một tia âm lệ. Nhưng hắn vẫn không nói gì, bay lên trời.
"Sao vậy? Trận kỳ kia là do ngươi bố trí, sao lại lo lắng như vậy?" Giọng nói hùng hậu của nam tử có chút cười nhạo bỗng vang lên trong đầu Huyền Cốt.
"Cẩn thận vẫn hơn! Ta phải kiểm tra qua pháp trận để xem hắn có thực sự sử dụng trận kỳ mà ta đưa hay không, rồi hẳn tính tiếp. Dù khả năng đối phương có trận kỳ thổ thuộc tính cực kỳ ít ỏi, nhưng ta không muốn mạo hiểm." Huyền Cốt thờ ơ nói.
"Nếu ngươi lúc trước cũng cẩn thận thì sẽ không đến nỗi như vậy. Xem ra việc ăn phải quả đắng thực sự không uổng phí, phải không lão đệ!" Nam tử cười hắc hắc nói.
Huyền Cốt không nghe ra được hắn đang khen ngợi hay châm chọc, điều này khiến hắn cảm thấy buồn bực, hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới nam tử kia nữa.
Lát sau, Huyền Cốt đã lơ lửng trong không trung, thân hình bất động, năm ngón tay mở ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây cờ nhỏ màu vàng. Cây cờ này cực kỳ tinh xảo, tuy ngắn hơn nhưng giống hệt với những cây cờ mà hắn đã đưa cho Hàn Lập.
Huyền Cốt nghiêm túc nhìn nó rồi khẽ lắc vài cái. Cây cờ nhỏ lập tức phát ra một luồng quang mang màu vàng, bay vòng quanh Huyền Cốt một vòng rồi trực tiếp hướng xuống khu rừng phía dưới.
Nhìn thấy như vậy, Huyền Cốt nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra một tia độc ác. Tiếp đó, hắn thu cây cờ lại, liếc mắt về phía đại trận, rồi bay đến một góc nào đó của ngọn núi đá.
Lúc này, Hàn Lập từ trong rừng cây xuất hiện. Nhìn thấy bóng dáng xa xa của Huyền Cốt, ánh sáng trong mắt Hàn Lập lóe lên vài lần, rồi thân hình hắn liền mờ nhạt tan biến đi. Cái hộp ngọc kia càng ngày càng tỏa ra mùi hôi thối khiến cho Hàn Lập, đang ẩn nấp trên một cây đại thụ gần đó, không khỏi nhíu mày, đành phải tự phong bế hô hấp.
Thời gian từ từ trôi qua, tâm trạng của hắn cũng bắt đầu được đề cao. Thời gian ở đây thực sự không nhiều, nếu Cửu Khúc Linh Sâm vẫn không xuất hiện, hắn chỉ còn cách ra về tay không mà thôi.
Đang lúc Hàn Lập suy nghĩ thì thần sắc khẽ biến. Thần thức của hắn dường như cảm nhận được một thứ gì đó không lớn lắm xông vào rừng cây. Điều này khiến Hàn Lập vừa mừng vừa lo, nhanh chóng yểm trụ khí tức trên người, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía cái hộp ngọc.
Một tia hoàng quang chợt lóe lên, trên thảm cỏ bên ngoài đại trận xuất hiện một con thỏ lấm la lấm lét. Toàn thân nó trắng như tuyết, đôi mắt đỏ chuyển động không ngừng, chớp động liên hồi, hết nhìn đông lại nhìn tây, bộ dáng rất nhát gan.
Mặc dù vậy, nhưng cái mũi đỏ hồng của nó vẫn hướng về phía cái hộp ngọc ngửi ngửi không ngừng, trên mặt lộ ra một tia say mê đúng như con người. Mùi hôi thối kia thực sự rất khó chịu với Hàn Lập, nhưng đối với con thỏ kia lại là một thứ gì đó cực kỳ cuốn hút.
Trong chương này, Huyền Cốt và một nam tử thảo luận về việc bắt Cửu Khúc Linh Sâm bằng cách sử dụng Sưu Linh đại pháp. Huyền Cốt thể hiện sự tự tin khi chuẩn bị tấn công Hàn Lập, đối thủ đang nắm giữ bí mật về trận pháp. Cả hai nhân vật đều bày tỏ sự hoài nghi về khả năng của nhau, đồng thời đề cập đến mối nguy từ Ích Tà Thần Lôi. Huyền Cốt sử dụng vật phẩm dụ hoặc, trong khi Hàn Lập bí mật chuẩn bị kế hoạch của mình, đối phó với tình hình căng thẳng và mùi hôi thối từ hộp ngọc hấp dẫn đối tượng mà họ đang truy tìm.
Trong chương truyện này, Huyền Cốt thượng nhân bàn về Cửu Khúc Linh Sâm với Hàn Lập. Ông ta cho rằng linh khí của linh sâm đang hiện diện, nhưng chỉ những người có thần thức mạnh mới có thể nhận ra. Huyền Cốt đề xuất dùng một quả cầu vàng để bắt giữ linh sâm và giao cho Hàn Lập bày trận Tứ Tượng Huyền Vũ. Trong lúc Hàn Lập chuẩn bị, một nam nhân khác từ cơ thể Huyền Cốt xuất hiện, thể hiện sự nghi ngờ về việc Huyền Cốt sẽ tiêu diệt Hàn Lập. Cuộc trò chuyện hé lộ âm mưu của Huyền Cốt nhằm lợi dụng Hàn Lập để thực hiện kế hoạch của mình.