Hừ! Ngươi có nghĩ rằng hiện tại việc ngươi ở lại hay rời đi là do ngươi quyết định không? Nếu ngươi nói không đi, ngay bây giờ ta sẽ giết ngươi ngay lập tức. Ngươi đừng nghĩ rằng vì có hai Trưởng lão của Tinh Cung bảo vệ mà Cực Âm Đảo chúng ta không dám ra tay giết người!" Ô Sửu, đôi mắt nhỏ nhánh bắn ra vẻ hung ác, lên tiếng.
Mặc dù Ô Sửu đã được Cực Âm dặn dò trước đó, đóng vai kẻ gây áp lực với Hàn Lập, nhưng không hiểu sao, trong lòng hắn vẫn cảm thấy không ưa Hàn Lập. Cảm giác này gần như là bẩm sinh, không cần bất cứ lý do nào cả.
Hàn Lập cũng có ấn tượng xấu về Ô Sửu, nghe xong lời nói đó, hắn chỉ lạnh lùng nhìn lại và không quan tâm đến nữa, quay sang nói với Cực Âm: "Dù không biết tiền bối cần linh thú của vãn bối làm gì, nhưng nếu chủ nhân linh thú chết đi thì người khác cũng không tài nào thu phục được. Về điểm này, vãn bối rất rõ ràng. Hơn nữa, trong tình huống nguy cấp, ta có thể ra lệnh cho Huyết Ngọc Tri Chu tự bạo, điều này chắc chắn không phải là điều mà tiền bối mong muốn thấy!"
Lời nói của hắn mang theo chút ý tứ uy hiếp, khiến sắc mặt của trung niên nhân đối diện khẽ thay đổi, lộ ra nét bất ngờ.
Hàn Lập biết rõ Ô Sửu chỉ là một con hổ giấy, người có khả năng quyết định ở đây chính là Cực Âm, vì vậy hắn hoàn toàn không muốn dây dưa với Ô Sửu. Thế nhưng hành động này của hắn lại khiến Ô Sửu tức giận, mặt hắn ửng đỏ, muốn mở miệng nói những lời khó nghe nhưng bị Cực Âm khoát tay ngăn lại.
“Tốt, ta rất thích những hậu bối có can đảm. Nếu muốn mượn sức Huyết Ngọc Tri Chu của ngươi, ta chắc chắn sẽ không để ngươi đi tay không. Khi vào nội điện, ta sẽ…” Câu nói của Cực Âm đang chuẩn bị đưa ra lời hứa thì đột nhiên sắc mặt hắn sa sầm, giọng nói cũng trở nên đứt quáng. Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm về một hướng bên cạnh, trong ánh mắt lộ ra vẻ hung ác.
“Ai ở đó nghe lén, mau lăn ra đây cho ta!” Giọng nói của lão quái vật có chút the thé, tràn ngập sát ý, rõ ràng là rất tức giận.
Hàn Lập trong lòng hoảng hốt, theo bản năng cảm thấy Huyền Cốt đã bị phát hiện, lập tức suy nghĩ xem nếu xảy ra tình huống như vậy thì bản thân mình phải ứng phó thế nào. Nhưng một giọng nói già nua vang lên khiến Hàn Lập cảm thấy bất ngờ.
“Ô lão đệ cần gì phải tức giận như vậy! Thanh mỗ chỉ là vô tình đi ngang qua mà thôi, không ngờ làm cho lão đệ khó chịu. Nếu biết trước như vậy, Thanh mỗ tuyệt đối sẽ không thô lỗ.” Một đạo hào quang màu xanh lóe lên, một lão giả nho sinh bỗng xuất hiện cách đó khoảng mười trượng, cười hì hì nhìn Cực Âm.
Người này không ai khác chính là "Thanh Dịch cư sĩ," rất quen thuộc với Cực Âm.
“Thanh đạo hữu, ngươi theo dõi Ô mỗ sao?” Lão quái thấy vậy, sát khí trên mặt liền biến mất, sắc mặt trở nên khó coi hỏi một câu.
“Theo dõi gì đâu. Thanh mỗ chỉ là đi dạo, xa xa thấy Ô đạo hữu đang trò chuyện với vị tiểu huynh đệ này nên muốn qua bắt chuyện, không nghĩ đến việc này lại khiến đạo hữu không vui.” Lão giả cười cười, thờ ơ giải thích.
Hắn không để ý đến sắc mặt của Cực Âm khi nghe lời giải thích đó trở nên trắng bệch, mà nhìn vào Huyết Ngọc Tri Chu dưới đất, trong miệng tấm tắc khen ngợi. "Loại Huyết Ngọc Tri Chu này thật sự rất hiếm, nghe tu sĩ tiền bối trước kia phân tích, nó hình như là loài linh thú tốt nhất để lấy Hư Thiên đỉnh, xác suất thành công cao hơn nhiều so với hỏa mãng của ngươi và Kim Ti tằm của Vạn Thiên Minh."
Thanh Dịch cư sĩ lắc đầu nói.
“Đi dạo? Vậy sao lại phải ẩn thân?” Nghe lão giả trơ tráo giải thích, Cực Âm tổ sư vô cùng tức giận, hơn nữa sau khi nghe hắn đề cập đến bí mật của Huyết Ngọc Tri Chu mà mình muốn giấu đi, sắc mặt Cực Âm càng trở nên âm trầm.
“Tiểu tử này chính là hậu bối mà Ô lão đệ luôn mong đợi sao? Lão hủ rất thích những người trẻ tuổi có can đảm. Thế nào, có hứng thú bái nhập làm môn hạ của ta không? Thanh mỗ chưa từng thu đệ tử đó!” Ánh mắt của lão giả nho sinh chuyển từ Huyết Ngọc Tri Chu sang Hàn Lập, nói một câu khiến sắc mặt Cực Âm phát xanh, còn Hàn Lập thì ngạc nhiên.
“Thu vãn bối làm đồ đệ?” Hàn Lập trừng mắt nhìn, không biết nên vui mừng hay nên kêu khổ.
“Thanh đạo hữu, đây là ý gì vậy?” Vẻ mặt Cực Âm lạnh lẽo, hắc khí trên người nhẹ nhàng tỏa ra, nhìn chằm chằm lão giả, nhấn mạnh từng từ.
“Ha ha! Chỉ đùa một chút thôi, Cực Âm lão đệ cần gì phải khẩn trương như vậy. Nếu thực sự ta thu vị tiểu huynh đệ này, chỉ sợ đạo hữu sẽ liều mạng với ta. Tuy nhiên, nếu Man Hồ Tử biết ở đây có một con Huyết Ngọc Tri Chu, không biết có suy nghĩ giống vậy không nữa?” Lão giả cười nhẹ một tiếng, trong ánh mắt lóe lên vẻ quỷ dị, lười biếng nói.
Sắc mặt của Cực Âm giãn ra đôi chút, nhưng khi nghe đề cập đến Man Hồ Tử, hắn lại cảm thấy đau đầu. Theo ý định ban đầu của Cực Âm, hắn muốn giấu diếm việc Huyết Ngọc Tri Chu này, sau đó xúi giục người khác ngăn cản tu sĩ chính đạo hoặc khiến cho cả hai bên lưỡng bại câu thương, dùng hỏa mãng giả làm bộ không lấy được bảo vật, diễn cho người khác xem, rồi ngấm ngầm đưa theo Hàn Lập để dùng Huyết Ngọc Tri Chu thu lấy bảo vật. Như vậy chỉ có một mình hắn chiếm được Hư Thiên đỉnh.
Về phần những điều kiện ban đầu đã hứa hẹn cung cấp cho người khác, tự nhiên hắn sẽ lờ đi và không có ý định thực hiện. Nhưng không ngờ đến kế hoạch tỉ mỉ của hắn lại bị lão hồ ly trước mặt này phá hoại.
Giết đối phương đòi mạng thì hắn không chắc được. Huống hồ cho dù có thành công, hắn cũng không dám ra tay dễ dàng. Dù sao còn có bọn chính đạo Vạn Thiên Minh phải đối phó, không thể để cho thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn.
Hiện tại lão giả nhắc đến Man Hồ Tử, càng khiến cho cơ mặt của Cực Âm co lại. Hắn đã trải qua sự lợi hại của Thác Thiên ma công, năm đó đã từng nếm trải. Cho dù hôm nay "Thiên Đô thi hỏa" đã có chút thành công, nhưng hắn vẫn không tự tin có thể đấu lại người này. Lỡ đối phương cũng lấy cớ thu tiểu tử trước mặt làm đồ đệ, rồi chiếm phần lớn khi thu thập bảo vật thì hắn cũng không có cách nào. Trừ phi là…
Cực Âm tổ sư cũng rất hiểu hoàn cảnh hiện tại, khi thấy không thể giữ bí mật về Huyết Ngọc Tri Chu, hắn liền nghĩ cách để khi lấy bảo vật không phải mất nhiều thứ. Lúc này trong lòng hắn khẽ động, thần sắc quỷ dị nhìn lão giả, mơ hồ đoán ra dụng ý trong lời nói của đối phương.
Lão giả nho sinh thấy vậy liền mỉm cười, sau đó môi khẽ động, truyền âm nói với Cực Âm. Thần sắc Cực Âm trở nên bất định.
“Đề nghị đó thế nào?” Lão giả chỉ truyền âm một lát rồi nhanh chóng nói chuyện như bình thường.
“Hừ, ta đồng ý!” Cực Âm tổ sư gần như không thèm suy nghĩ, nghiêm mặt, mở miệng đồng ý.
“Tốt, vậy là được rồi, tiếp theo xem giữa hai chúng ta ai thích hợp thu tiểu tử kia làm môn hạ!” Lão giả lộ vẻ hài lòng, sau khi nhìn Hàn Lập một cái liền chậm rãi nói.
“Hắn nguyện ý bái ai làm sư phụ, vậy để hắn tự lựa chọn đi! Ít ra như vậy mới công bằng.” Cực Âm sư tổ trầm ngâm một chút rồi nói.
Lão giả nghe xong ngẩn ra, lộ ra tia kỳ quái, nhưng sau khi suy nghĩ, gật đầu đồng ý. Cực Âm tổ sư thấy vậy, sắc mặt có chút vui vẻ, sau đó cúi đầu nhìn Hàn Lập, nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng đã nghe rõ cuộc đối thoại của chúng ta, Huyết Ngọc Tri Chu kia là vật rất quan trọng đối với việc lấy bảo vật lần này, vô luận thế nào cũng sẽ không bỏ qua.”
“Về phần ngươi nghĩ rằng vì ngươi là chủ nhân của linh thú, ta sẽ không dám giết ngươi, thì ngươi thực sự đã quá sai lầm rồi. Cần phải biết ta có một phương pháp luyện chế linh thi. Tối đa thì đến lúc đó ta sẽ giết Huyết Ngọc Tri Chu rồi biến nó thành yêu thi. Chỉ có điều phương pháp này sẽ khiến tu vi của nó giảm mạnh, không đến khi bất đắc dĩ thì ta sẽ không làm như vậy. Nếu ngươi lo sợ sau khi thành công ta sẽ gây bất lợi thì cả hai chúng ta đều có thể nhận ngươi làm môn hạ. Khi đã trở thành người một nhà và lấy được bảo vật, chúng ta sẽ chia ra. Nhìn ngươi cũng biết là người thông minh, chắc chắn sẽ biết lựa chọn như thế nào.”
Cực Âm tổ sư nhàn nhạt nói, nửa uy hiếp, nửa dụ dỗ khiến cho Hàn Lập từ khi lão giả xuất hiện tâm thần luôn không yên, sắc mặt khẽ thay đổi, giống như có chút động tâm.
Nhưng thực tế thì hắn đang âm thầm kêu khổ không ngừng. Sau khi lão giả áo xanh hiện thân, hắn đã biết tình huống càng trở nên xấu. Ban đầu còn có một chút hy vọng, muốn hai lão ma xảy ra xung đột vì mình, lúc đó hắn có thể thừa nước đục thả câu, nhưng không ngờ rằng hai lão này quá gian xảo, chỉ trong vài câu đã đạt thành hiệp nghị.
Hiện tại ngay cả khi Huyền Cốt xuất hiện hỗ trợ, phỏng chừng cũng không có tác dụng gì. Và việc dùng Huyết Ngọc Tri Chu để uy hiếp đối phương xem ra cũng chẳng được gì. Nếu ra lệnh cho linh thú tự bạo, phỏng chứng cũng bị đối phương chế trụ trước. Hơn nữa hắn chỉ có một mạng, không dám làm cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ nổi giận, rước lấy cái chết.
Xem ra không đáp ứng thực sự là không được rồi.
Trong chương này, Ô Sửu thể hiện sự thù địch với Hàn Lập dưới sự chỉ đạo của Cực Âm. Hàn Lập, mặc dù bị đe dọa, vẫn giữ vững lập trường và có hành động uy hiếp ngược lại. Cuộc đối thoại giữa họ bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của Thanh Dịch cư sĩ, người đã gây ra căng thẳng giữa Cực Âm và Ô Sửu. Thanh Dịch cư sĩ đề xuất thu Hàn Lập làm môn hạ, đồng thời làm lộ thông tin về Huyết Ngọc Tri Chu, gây khó khăn cho Cực Âm trong kế hoạch chiếm đoạt bảo vật. Cuối cùng, Hàn Lập nhận ra tình thế ngày càng bất lợi cho mình.
Trong chương này, Hàn Lập đối mặt với Cực Âm Tổ Sư và Ô Sửu, những nhân vật có ý định thù địch. Hàn Lập cảm thấy sợ hãi trước sức mạnh của họ, nhưng nhờ có sự hỗ trợ của Huyền Cốt, hắn lấy lại bình tĩnh. Cực Âm Tổ Sư đang mong muốn khám phá Huyết Ngọc Tri Chu của Hàn Lập và mời hắn vào nội điện, một nơi cực kỳ nguy hiểm. Hàn Lập từ chối lời mời này, bất chấp sự tức giận của Ô Sửu, và quyết định tìm kiếm các bảo vật khác thay vì mạo hiểm vào nội điện.