Hàn Lập đang suy nghĩ thì bỗng nghe thấy giọng nói của Thanh Dịch cư sĩ bên tai.

“Hàn Lập, ta suốt đời chưa từng thu đồ đệ, hơn nữa thời gian trước mắt không còn nhiều. Nếu ngươi bái ta làm thầy, mọi bí pháp và bảo bối của ta sẽ đều thuộc về ngươi. Những điều tốt đẹp như vậy không phải ở đâu cũng có thể gặp.”

Âm thanh của Thanh Dịch cư sĩ đầy sự hấp dẫn.

Sau khi nghe xong, Hàn Lập tuy biết rõ lời nói không ít phần giả dối nhưng vẫn không thể không giật mình. Nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm, bên tai còn lại lại vang lên giọng nói trầm thấp của Cực Âm tổ sư.

“Tiểu tử, ta không quan tâm Thanh lão quái hứa hẹn điều gì, nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi một điều. Lão quái này xuất thân từ tán tu, thường chỉ đơn độc, ngoài việc độc chiếm một hòn đảo hoang, cơ bản không có vật gì khác. Ngay cả khi hắn hứa hẹn đem tất cả cho ngươi, đến lúc đó ngươi cũng sẽ chẳng có được gì tốt. Còn Cực Âm đảo của ta thì không như vậy. Chúng ta không chỉ có đông đảo tu sĩ mà còn có thế lực mạnh mẽ. Làm đệ tử thân truyền của ta sẽ mang lại quyền thế mà ngươi cũng không thể tưởng tượng nổi. Dù là các nữ tu xinh đẹp hay các tài liệu luyện đan quý giá, ta có thể để ngươi lựa chọn. Hơn nữa, ta thấy ngươi và Tử Linh của Diệu Âm Môn rất thân thiết, không biết có phải có ý với nàng ta hay không? Việc này cũng đơn giản thôi, chỉ cần ngươi bái ta làm sư phụ, ta có thể dẫn nàng về Cực Âm đảo để ngươi kết thành song tu lô đỉnh, chắc chắn sẽ làm ngươi hài lòng!”

Cực Âm tổ sư rất thẳng thắn đưa ra nhiều điều kiện, khiến lời định nói của Hàn Lập chợt nín lại.

Nhưng vẫn chưa hết, giọng nói của Huyền Cốt lại xen lời vào.

“Hàn tiểu tử, ngươi hãy bái vào làm đồ đệ của tên nghịch đồ Cực Âm đi. Chỉ như vậy chúng ta mới có thể tìm được cơ hội để giết hắn. Đừng quên rằng chỉ mình ta biết phương thuốc để luyện chế Cửu Khúc Linh Sâm, tốt nhất ngươi nên nghe theo lời của ta, nếu không…”

Trong câu nói của Huyền Cốt lồ lộ một ý nghĩa đe dọa.

Hàn Lập nghe xong mà mắt mở lớn. Ba lão quái này đều có ý đồ xấu xa, hắn đang bị kẹp giữa và nếu không cẩn thận thì sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm. Theo ý mình nếu thật sự muốn làm đệ tử của ai thì hắn sẽ chọn nho sinh lão gia. Dù người này không có gì tốt cho hắn nhưng tối thiểu cũng không có mối quan hệ phức tạp, rắc rối. Hơn nữa, người này cực kỳ thanh tịnh, không dính dáng vào nhiều chuyện thị phi.

Vì vậy, lời hứa hẹn về mỹ nữ, đan dược, công pháp chẳng lọt vào mắt hắn. Việc bắt Tử Linh tiên tử càng khiến hắn không thể phát ngôn.

Bây giờ, Huyền Cốt lại âm thầm gửi tới lời, buộc Hàn Lập phải thận trọng suy nghĩ. Ngưng kết nguyên anh là mục tiêu trong con đường tu tiên của hắn, mặc dù con đường còn rất xa nhưng nhất định phải lấy được phương thuốc kia.

Nghĩ tới đây, Hàn Lập mím môi, cúi đầu trầm ngâm xem xét mối quan hệ phức tạp này.

Sau khi vẻ mặt hắn biến đổi vài lần, cuối cùng cũng ngẩng đầu nói ra một câu khiến lão giả áo xanh cực kỳ thất vọng, còn Cực Âm thì mừng rỡ.

“Đại danh của Cực Âm đảo ta đã nghe danh từ lâu, về sau xin tiền bối chỉ điểm nhiều hơn.”

“Tốt! Hàn Lập, bổn tổ sư hiện tại thu ngươi làm ký danh đệ tử. Sau khi về Cực Âm đảo sẽ chính thức tổ chức lễ bái sư. Đây là món Huyền Âm hoàn, một bảo vật mà lão phu tìm được trước đây. Mỗi đệ tử thân truyền của ta đều có một cái. Nó xem như tín vật cũng như bảo vật để phòng thân, ngươi hãy giữ gìn cho tốt!”

Cực Âm tổ sư tự nhiên hiểu rằng phải rèn sắt lúc đang nóng, liền rút ra một chiếc nhẫn màu xám từ tay mình đưa cho Hàn Lập.

Hàn Lập có chút bất ngờ, nhận lấy rồi chăm chú quan sát.

Chiếc nhẫn này chẳng khác gì những chiếc nhẫn bình thường, nhưng trên bề mặt có vài ký hiệu cổ xưa huyền bí, mờ ảo phát ra ánh sáng xanh lam, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.

Khi Hàn Lập đang vui vẻ thì bên tai truyền đến tiếng cười mỉa mai của Huyền Cốt.

“Huyền Âm hoàn? Tên nghịch đồ này thật sự đã xóa bỏ sự tồn tại của lão phu. Rõ ràng là Âm Dương hoàn do lão phu ban cho hắn, giờ đây ngay cả cái tên cũng đã đổi. Hừ! Ngươi đừng mừng quá sớm, Âm hoàn này tuy có tác dụng khắc chế kẻ thù bảo vệ chủ nhưng lại bị Dương hoàn của hắn khắc chế. Khi dùng nó để đối phó với Cực Âm thì thực sự tự tìm đường chết.”

Hàn Lập nghe những lời này mà không để lộ chút gì khác thường, sắc mặt vẫn cung kính tạ ơn Cực Âm, nhưng trong lòng lại chẳng nguôi sự thở dài.

Bên cạnh một kẻ tâm cơ như Cực Âm, hắn luôn phải cảnh giác mười hai phần, nếu không sẽ gặp phải họa.

Bây giờ hắn chỉ còn biết hy vọng vào Huyền Cốt thực sự có biện pháp khiến Cực Âm rơi vào tình huống nguy hiểm.

Nếu không, chẳng lẽ hắn phải gia nhập Cực Âm đảo, ngoan ngoãn làm đệ tử của hắn sao?

Mặc dù Hàn Lập có thể làm một đệ tử tốt, nhưng người ta cũng chưa chắc thật tâm thu nhận hắn. Có thể sau này sẽ lập tức trở mặt, điều đó khó mà nói trước. Hàn Lập không dám dựa dẫm vào chỗ dựa này!

Hiện tại hắn chỉ có thể từng bước suy nghĩ tính toán. Ai bảo thực lực mình không bằng người ta!

Dù đã biết rõ trong tu tiên giới thật sự là cá lớn nuốt cá bé, nhưng cảm giác bất lực như lúc này, từ khi Kết Đan đến giờ hắn đã lâu không có trải qua.

Trước đây vài lần, hắn cũng rơi vào tình huống hiểm nguy nhưng hắn vẫn có sức lực để liều mạng, nhưng hiện tại dù đối mặt với một vị Nguyên Anh kỳ nào trong Hư Thiên điện này, hắn cũng chỉ có thể bị giết chết mà thôi.

Điều này khiến hắn nghi ngờ có phải bản thân bị số mệnh xúi giục hay không. Chỉ vì tò mò, muốn theo chân Huyền Cốt khám phá bí mật trong bức tàn đồ, mà lại gặp một lão quái vật Nguyên Anh kỳ, hơn nữa còn bị họ “quan tâm” đến.

Hàn Lập trong lòng oán hận suy nghĩ, chất chứa nỗi khổ tâm không thể nói ra, mà bên ngoài vẫn phải tỏ ra rất vui vẻ.

Thấy Hàn Lập nhận lấy Huyền Âm hoàn, cùng lúc bày tỏ sự cung kính, Cực Âm tổ sư rất vui mừng, sau khi bàn bạc một hồi với lão gia bên cạnh, liền bảo Hàn Lập đi cùng mình.

Vì thời gian một ngày đã gần hết, nếu không nhanh chóng đến Đại Hạp Cốc, sợ là sẽ không thể tiến vào Băng Hỏa đạo được nữa.

Vì vậy Hàn Lập liền thu lại Huyết Ngọc Tri Chu rồi cùng mọi người nhanh chóng bay đi.

Trên đường, Cực Âm tổ sư rất hòa nhã nói chuyện với Hàn Lập, chủ động chỉ ra một số sai lầm trong tu luyện của hắn, giúp hắn thu hoạch không ít.

Hàn Lập không khỏi thở dài, trên con đường tu luyện có người chỉ bảo khác xa với không có ai.

Nhưng Ô Sửu nhìn cảnh này, khuôn mặt hiện rõ vẻ bực bội, tuy cố tình che giấu nhưng Hàn Lập vẫn cảm nhận được sự thù địch. Tuy đã biết nhưng hắn làm như không thấy.

Tốc độ bay của bốn người rất nhanh, chỉ sau một thời gian ngắn đã đến trước một ngọn núi lớn cao ngàn trượng.

Ngọn núi này thật hiểm trở, toàn bộ là đá lớn màu xanh đen, ở giữa đỉnh núi chia thành hai, vươn thẳng vào trung tâm, tạo thành một cái đại hạp cốc tự nhiên, giống như quỷ phủ thần công vậy.

Nhưng điều kỳ quái hơn là ở giữa nơi đỉnh núi bị chia ra có hai màn hào quang màu hồng và lam tách bạch rõ ràng, bao phủ một nửa ngọn núi, từ xa nhìn lại rất quỷ dị.

Tại lối vào của đại hạp cốc, khoảng ba mươi tu sĩ với trang phục khác nhau đang ngồi tọa thiền, sắc mặt mỗi người đều nghiêm trọng, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Nhóm Cực Âm từ từ hạ xuống.

Ánh mắt Hàn Lập liếc qua liền thấy nữ tử xinh đẹp Nguyên Dao cũng ở đó.

Chỉ là khi nàng thấy Hàn Lập ở trong nhóm tu sĩ ma đạo của Cực Âm, thần sắc đầy nét ngạc nhiên. Khi gặp ánh nhìn của Hàn Lập, nàng bối rối quay đi, không dám nhìn thẳng.

Hàn Lập ngẩn ra, trong lòng mơ hồ hiểu ra điều gì đó, vẫn im lặng không nói, thu hồi ánh mắt, nhìn về hướng khác.

Trong nhóm còn lại không thấy Tử Linh tiên tử và chàng thanh niên tu sĩ kia, có lẽ không muốn tiến vào Băng Hỏa đạo mà định quay về chỗ cũ.

Những tu sĩ ở đây đều có vẻ mặt nghiêm túc, mỗi người đều có sự tự tin kiêng kị, phần lớn có tu vi cao hơn Hàn Lập rất nhiều. Dù không phải Kết Đan hậu kỳ thì cũng là Kết Đan trung kỳ.

Kết Đan sơ kỳ như Hàn Lập và Nguyên Dao chỉ có khoảng sáu bảy người mà thôi. Tuy nhiên bọn họ không lo lắng, xem ra rất tự tin.

Hàn Lập sau khi quan sát xong cũng nhíu mày. Chưa thấy bóng dáng Nguyên Anh kỳ khác, chứng tỏ nhóm Cực Âm là những người đến sớm nhất. Giờ Cực Âm tổ sư tìm một chỗ tốt, khoanh chân ngồi xuống, Ô Sửu cũng tự động ngồi bên cạnh.

“Hàn Lập, ngươi ngồi bên cạnh lão phu nghỉ ngơi một chút đi!”

Cách Cực Âm biểu hiện giống như một vị sư phụ hiền từ, nói với Hàn Lập.

Hàn Lập không muốn ở gần lão quái vật này nhưng dưới ánh mắt chăm chú của ông ta đành phải miễn cưỡng đáp ứng, sau đó bước lên vài bước, ngồi ở bên còn lại của Cực Âm.

Hàn Lập vừa mới ngồi xuống thì từ phía chân trời truyền đến âm thanh xé gió, nhóm tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Vạn Thiên Minh từ trên hạ xuống.

Sau khi nhìn Cực Âm và Thanh Dịch cư sĩ một cái, bọn họ liền cười lạnh, tìm một chỗ khác để tụ tập rồi thì thầm bàn bạc điều gì đó, không rõ đang thảo luận việc bí ẩn gì.

Cực Âm tổ sư thấy vậy thì không khỏi hừ khẽ, ngay lập tức nhắm mắt dưỡng thần.

Hàn Lập không thể giả vờ bình thản như vậy, hai mắt nhìn chăm chú vào một hướng, dường như quan sát điều gì đó, nhưng nếu ai chú ý kỹ sẽ phát hiện ánh mắt hắn mơ hồ, hoàn toàn không tập trung, bên trong chất chứa tâm sự.

Thời gian trôi qua khoảng một bữa cơm, có thêm năm vị tu sĩ lần lượt bay đến.

Trong số đó có hai vị trưởng lão bạch y của Tinh Cung, bộ dáng điềm nhiên như không. Hiện giờ tu sĩ Nguyên Anh kỳ duy nhất chưa xuất hiện chính là vị Man Hồ Tử kia.

Đợi thêm nửa canh giờ nữa nhưng bóng dáng của lão quái vẫn chưa thấy đâu, việc này khiến nhóm Vạn Thiên Minh có chút kỳ quái nhìn nhóm người ma đạo, nhưng sắc mặt của Cực Âm và nho sinh lão giả vẫn tự nhiên.

Vì Hàn Lập ngồi rất gần hai người nên như mơ hồ cảm thấy trên khuôn mặt thong dong của họ ẩn chứa một tia lo lắng.

Rõ ràng nếu không có Man Hồ Tử thì hai lão quái Cực Âm và Thanh Dịch biết rõ rằng sẽ không phải là đối thủ của tu sĩ chính đạo, nên bọn họ có phần lo lắng.

Thời gian lại tích tắc trôi qua.

Cuối cùng hai người Cực Âm cũng không thể duy trì vẻ bình thản, sắc mặt đã trở nên âm u, liên tục nhìn về phía chân trời.

Dù trong không gian này không có đêm, ánh nắng vẫn sáng tươi nhưng Hàn Lập cũng biết rõ rằng thời gian một ngày đã gần kết thúc.

Chẳng lẽ vị cao thủ ma đạo đệ nhất tại Hư Thiên điện lần này thực sự xảy ra chuyện không hay? Hàn Lập thầm suy đoán.

Nếu thực sự xuất hiện tình hình này thì không biết đối với hắn là họa hay phúc?

Trong lúc Hàn Lập và nhóm người Cực Âm đều cảm thấy không an tâm, ánh mắt của nhóm chính đạo càng lộ rõ sự bất thiện thì từ chân trời truyền đến âm thanh bén nhọn như muốn xuyên thủng sắt đá, như sóng lớn cuồn cuộn, từng đợt hung mãnh, chấn động tất cả tu sĩ đang ngồi, khiến mọi người lộ ra vẻ hoảng sợ.

Cực Âm tổ sư và nho sinh lão giả nghe thấy âm thanh này, sắc mặt đồng thời nhẹ nhõm, nhìn nhau mỉm cười.

Thậm chí sau đó lão giả áo xanh còn thấp giọng nói.

“Xem ra tâm tình của Man Hồ Tử không tệ, hẳn đã có thu hoạch ngoài ý muốn.”

“Hừ! Tại đây có thể có điều gì ngoài ý muốn! Nhiều lắm là thuận lợi hái được Thọ Nguyên quả mà thôi!”

Cực Âm tổ sư lắc đầu, thản nhiên nói.

Nho sinh lão giả nghe vậy liền mỉm cười, đang muốn nói điều gì đó thì từ phía chân trời xuất hiện một đoàn quang cầu màu vàng như sao chổi xẹt qua, trong nháy mắt đã đến bầu trời phía trên chỗ nhóm tu sĩ đang ngồi. Lão giả lập tức ngậm miệng lại.

Dị quang trong mắt Hàn Lập chợt lóe, nhìn người trong quang cầu mà thầm kinh hãi.

Nhưng không chỉ có mình hắn, mà những người khác lần đầu tiên chứng kiến uy danh của “Thác Thiên ma công” đều lộ ra vẻ chấn kinh.

Bởi vì hình dáng của Man Hồ Tử lúc này vô cùng quái dị, tựa như yêu thần khiến mọi người đều nhìn thấy mà sợ hãi.

Cả người lão quái vật không chỉ phát ra hào quang màu vàng kim mà trên cánh tay trần và khuôn mặt còn có lớp vảy dày đặc như đồng tiền.

Lớp vảy này giống như được chế tạo từ vàng, phát ra ánh sáng lạnh, tạo cảm giác cực kỳ cứng rắn, không thể phá hủy.

“Đây là Thác Thiên ma công? Hình như rất lợi hại!”

Ô Sửu ở bên cạnh Cực Âm hít một ngụm khí lạnh, có chút kinh ngạc nói, rõ ràng bị hình dáng của Man Hồ Tử dọa cho hoảng sợ.

“Hừ, chỉ là một cái xác rùa mà thôi! Huyền Âm đại pháp luyện đến cảnh giới chí cao cũng không hề thua gì Thác Thiên ma công!”

Cực Âm nghe thấy lời Ô Sửu, lạnh lùng liếc hắn, có chút không hài lòng nói.

Điều này khiến Ô Sửu đột nhiên nhớ ra tổ phụ của mình không thích vị Man Hồ Tử kia, nên giờ lại tán tụng đối phương, chẳng phải là khiến Cực Âm tổ sư không thoải mái sao!

Bỗng chốc khuôn mặt hắn xuất hiện vẻ xấu hổ, gật đầu không dám mở miệng nói gì nữa.

Man Hồ Tử lúc này đang ở trên không trung, dùng ánh mắt dò xét một lượt liền lập tức phát hiện ra nhóm người Cực Âm, vì vậy hắn không chút khách khí hạ xuống.

“Ầm”

Một tiếng nổ vang lên, khiến cho mặt đất dưới chân khẽ chấn động.

Lão quái vừa hạ xuống bên cạnh Cực Âm liền nhanh chóng thu lại lớp vảy, kim quang cũng trở nên mờ nhạt, dần dần biến mất.

“Xem ra Man huynh lần này thu hoạch khẳng định không ít! Nếu không cũng sẽ không hứng thú như vậy!”

Không đợi Man Hồ Tử mở miệng, nho sinh lão giả mỉm cười ôm quyền nói.

“Ha ha! Đúng là có chút thu hoạch, ta đã giết được một con Băng Tuyết thiềm ở gần chỗ có Thọ Nguyên quả, nội đan của nó có tác dụng rất lớn đối với ma công của ta.”

Man Hồ Tử dường như vẫn chưa hết hưng phấn, vừa nghe lão giả hỏi liền không do dự trả lời. Điều này thực nằm ngoài ý liệu của nhóm người Cực Âm, ngay lập tức không biết đối phương nói thật hay giả, nên nhìn nhau.

“Vậy thực sự phải chúc mừng Man đạo hữu. Nếu Thác Thiên ma công tinh tiến thêm, chắc chắn có thể đánh một trận với Song thánh và Lục Đạo rồi.”

Thanh Dịch cư sĩ sau khi ngẩn ra mới khôi phục lại nét tươi cười nói.

Tiếp theo Cực Âm tổ sư cũng nói vài câu chúc mừng khác.

Man Hồ Tử nghe xong cười hắc hắc, đang muốn nói gì đó thì bỗng dưng hai mắt trừng lên, chú ý nhìn Hàn Lập.

Sau đó thần sắc lộ ra một tia kỳ quái, dị quang trong mắt lóe lên, một cổ khí thế kinh người lập tức bùng phát.

Chỉ trong nháy mắt, Hàn Lập cảm thấy toàn thân căng thẳng, tay chân nặng như ngàn cân, không cách nào nhúc nhích được. Dưới ánh mắt của đối phương, hắn cảm thấy lạnh lẽo, như thể bị nhìn thấu hết mọi tâm tư.

Sắc mặt Hàn Lập trắng bệch, không kịp suy nghĩ, lập tức sử dụng Đại Diễn quyết để bảo vệ tâm thân, lúc này mới có chút huyết sắc trở lại, cảm giác thân thể đã phục hồi bình thường.

“Di!”

Man Hồ Tử không khỏi ngạc nhiên một chút.

Nhưng lập tức thần sắc hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, đang muốn thực hiện điều gì đó thì thân hình Cực Âm tổ sư chợt lóe lên, chắn trước Hàn Lập.

“Man huynh, ngươi có ý gì? Tại sao lại ỷ mạnh hiếp yếu, ra tay với tiểu đồ?”

Cực Âm sau khi triệt tiêu khí thế của Man Hồ Tử liền bình thản hỏi.

“Tiểu đồ?”

Man Hồ Tử nghe xong, ban đầu là sửng sốt nhưng lập tức trở nên âm trầm.

“Cực Âm, ngươi muốn lừa gạt ta sao? Ngoài Ô Sửu ra, khi nào đây lại có một vị đồ đệ khác ở trong Hư Thiên điện này?”

Hắn khinh miệt đảo ánh mắt qua người Cực Âm rồi không chút khách khí nói, vẻ mặt như thể nếu Cực Âm không nói đúng sẽ động thủ.

“Ha ha, Man huynh hiểu lầm rồi, vị này là tiểu hữu Hàn Lập, hôm nay vừa mới bái nhập làm môn hạ của Ô đạo hữu, nên Man huynh không biết cũng chẳng có gì lạ.”

Thanh Dịch cư sĩ vội vàng đứng ra cười lớn giải thích.

Hàn Lập hiện tại đối với bọn họ cực kỳ quan trọng, tự nhiên không thể để xảy ra điều gì sơ suất.

“Cực Âm, ngươi ở đây thu đồ đệ? Ta có nghe nhầm không?”

Dù đã nghe rõ lời nói của lão giả áo xanh nhưng Man Hồ Tử vẫn ngạc nhiên hỏi, sau đó lại liếc nhìn Hàn Lập thêm hai lần nữa.

“Mặc dù chỉ là ký danh đệ tử, vẫn chưa chính thức tổ chức lễ bái sư nhưng vị Hàn tiểu hữu này xác thực là người của Cực Âm đảo, mong Man huynh thủ hạ lưu tình!”

Cực Âm tổ sư nhìn Man Hồ Tử, mỉm cười trả lời.

Man Hồ Tử sau khi trừng mắt nhìn Cực Âm và Thanh Dịch một lúc, lại liếc Hàn Lập lần nữa, đột nhiên cười phá lên.

“Tốt, rất tốt! Đồ đệ của ngươi quả thật không tồi. Việc khác không nói, nhưng ít nhất thần thức của hắn mạnh hơn vài lần so với tôn tử của ngươi. Nếu được bồi dưỡng kỹ càng thì rất có triển vọng, haha, thực sự có triển vọng!”

Man Hồ Tử cười lớn nói, trong câu cuối lại ẩn chứa ý tứ sâu xa.

Cực Âm tổ sư và nho sinh lão giả nghe vậy liền liếc nhìn nhau, có chút khó hiểu.

“Man huynh nói thế là có ý tứ gì?”

Cực Âm nhíu mày, chậm rãi hỏi.

“Không có ý tứ gì cả. Vị đệ tử kia của ngươi không tồi, có hứng thú nhượng lại cho ta không? Ta cảm thấy hắn thích hợp tu luyện Thác Thiên ma công hơn.”

Man Hồ Tử thản nhiên nói.

“Man huynh nói đùa rồi, Hàn tiểu hữu vừa mới bái nhập làm môn hạ của Ô đạo hữu, sao có thể tùy tiện chuyển nhượng được. Đạo hữu nhất định là đang đùa!”

Lời nói của Man Hồ Tử vừa mới thốt ra đã khiến cho lão giả và Cực Âm giật nảy mình. Lão giả vội vàng mở miệng, lập tức lái câu chuyện đi.

“Hắc hắc! Không muốn nhượng thì thôi vậy. Nếu thực sự bảo ta thu đồ đệ, ta vẫn thấy quá phiền phức! Nhưng mà chủ ý của ta liên quan đến đồ đệ của Cực Âm, vì sao Thanh đạo hữu lại gấp gáp như vậy? Chẳng lẽ trên người tiểu tử này có điều gì không thể hé lộ sao?”

Man Hồ Tử cười lạnh một tiếng, sờ sờ chòm râu mép, bỗng nhiên hỏi.

Lời vừa thốt ra khiến thần sắc của lão giả khẽ biến, nhưng lập tức khôi phục lại như thường, liếc mắt nhìn Cực Âm một cái.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Hàn Lập phải đối mặt với ba nhân vật lớn trong tu tiên giới: Thanh Dịch, Cực Âm và Huyền Cốt, khi họ đều muốn thu nhận hắn làm đồ đệ. Hàn Lập lo lắng rằng bản thân bị kẹp giữa những âm mưu và thủ đoạn tinh vi. Cuối cùng, hắn quyết định chọn Cực Âm tổ sư, trở thành ký danh đệ tử của ông. Tiến vào Băng Hỏa đạo, Hàn Lập không chỉ tìm kiếm thời cơ nâng cao tu vi mà còn nhận ra được sự nguy hiểm cùng tính toán từ những người xung quanh.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Ô Sửu thể hiện sự thù địch với Hàn Lập dưới sự chỉ đạo của Cực Âm. Hàn Lập, mặc dù bị đe dọa, vẫn giữ vững lập trường và có hành động uy hiếp ngược lại. Cuộc đối thoại giữa họ bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của Thanh Dịch cư sĩ, người đã gây ra căng thẳng giữa Cực Âm và Ô Sửu. Thanh Dịch cư sĩ đề xuất thu Hàn Lập làm môn hạ, đồng thời làm lộ thông tin về Huyết Ngọc Tri Chu, gây khó khăn cho Cực Âm trong kế hoạch chiếm đoạt bảo vật. Cuối cùng, Hàn Lập nhận ra tình thế ngày càng bất lợi cho mình.