Ta không quan trọng, điều quan trọng là tại sao đạo hữu lại cố chấp như vậy? Hãy giao lệnh bài cấm chế Khốn Tâm Thuật cho ta, và chúng ta sẽ để đạo hữu rời đi ngay lập tức. Về phần Huyết Ma kiếm, mặc dù ta không biết nó là vật gì, nhưng nó không đủ sức mạnh để khiến ta phải lo lắng. Đạo hữu tốt nhất không nên ỷ lại vào nó!
Giọng của Hàn Lập vang lên trong đại sảnh, không nhanh không chậm.
"Không tạo ra uy hiếp?! Ngươi có biết Huyết Ma kiếm là gì không mà lại dám nói như vậy? Dù sao đi nữa, nếu ta giết ngươi trước, Nam Cung sư muội có thể sẽ thay đổi suy nghĩ." Băng lãnh nữ tử trừng mắt nhìn Hàn Lập và nói với giọng đầy độc ác.
Ngay lập tức, nàng cắn đầu lưỡi mình và phun một ngụm huyết tiên xuống trên huyết sắc tiểu kiếm, hai tay bắt pháp quyết. Tiểu kiếm lập tức lớn lên vài thước, huyết quang mạnh mẽ tỏa ra, dài tới ba thước, cực kỳ kỳ dị, mùi máu tanh bốc lên khiến ai ngửi thấy cũng muốn nôn mửa.
Băng lãnh nữ tử không quan tâm đến điều đó, giơ tay cầm chuôi kiếm lên, toàn thân tỏa ra linh quang, linh lực mạnh mẽ từ cơ thể nàng được rót vào trong huyết kiếm.
"Không tốt, chàng mau ra tay. Ngàn vạn lần không được để tỷ ấy ra tay trước!" Mặt Nam Cung Uyển trở nên tái nhợt, lo lắng hét lên với Hàn Lập.
Huyết Ma kiếm quả thật rất đáng sợ. Nam Cung Uyển hiểu rất rõ điều này, nên không thể tin rằng nó lại không đủ uy hiếp như lời Hàn Lập nói. Vì vậy, nàng cũng không chú ý đến Luân Hồi Thần Quang vẫn chưa hoàn tất, mà đột nhiên chỉ tay lên vầng sáng lớn trên đầu.
Vầng hào quang trên đầu rung động, sau đó nhanh chóng chuyển động. Một lát sau, một ánh sáng kỳ dị từ giữa vầng sáng bắn ra như cầu vồng trên bầu trời xanh, rực rỡ và khác thường, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt băng lãnh nữ tử.
Băng lãnh nữ tử thấy vậy, không thèm nhìn, chỉ giơ tay lên, ném ra một cây cờ nhỏ hình tam giác. Cây cờ nhỏ từ tay nàng bay ra, biến thành một làn sương mù màu xanh, tiếp cận ánh sáng.
Quang hoa hiện lên, ánh sáng đi vào trong làn sương, và âm thanh trầm đục vang lên. Ánh sáng giống như giao long xuất thủy. Khi vừa tiếp xúc đã lập tức chiếm thế thượng phong, vùng vẫy giữa làn sương dày đặc, muốn lao ra. Nhưng làn sương như âm hồn bất tán dưới sự điều khiển của nữ tử, dày đặc không dứt khiến ánh sáng nhất thời không thể phá tan được.
Thấy cảnh này, sắc mặt Nam Cung Uyển biến đổi dữ dội, trong khi băng lãnh nữ tử hiện rõ vẻ vui mừng.
Ngay sau đó, huyết sắc trường kiếm trong tay nàng chém xuống đỉnh đầu Hàn Lập với thế mạnh tựa ngàn cân. Không gian tại đỉnh đầu Hàn Lập bỗng nhiên dao động kịch liệt, từ đâu xuất hiện một đạo kiếm khí khổng lồ.
Kiếm khí này tinh quang như máu, tà khí tận trời, không chút khách khí chém xuống. Ngay sau khi băng lãnh nữ tử chém ra một kiếm, căn cơ của nàng như bị lấy đi một nửa, sắc mặt nàng đỏ bừng. Quang mang chợt lóe, huyết kiếm khôi phục lại hình dáng ban đầu, rơi vào tay nàng.
Kiếm khí chỉ đi được nửa đường, thì thiên địa linh khí xung quanh như hàng trăm dòng sông đổ về biển, bị kiếm khí màu đỏ hấp thu toàn bộ. Hàn Lập cảm thấy toàn thân căng thẳng, thân hình nhất thời bị giam cầm, không thể bắt quyết làm phép, như một khúc gỗ không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí không chút dao động chậm rãi chém xuống.
Huyết khí trực diện đánh tới. Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Nam Cung Uyển tái nhợt, trong khi băng lãnh nữ tử hiện vẻ châm chọc.
Ngay khi hai người nghĩ rằng Hàn Lập gặp nạn, Hàn Lập lại hít sâu một hơi, ánh mắt tập trung nhìn vào kiếm khí huyết sắc. Âm thanh như sấm vang lên, kim quang cuồng thiểm. Một tầng điện hồ màu vàng bao bọc quanh thân Hàn Lập.
Băng lãnh nữ tử hơi sửng sốt, nhanh chóng phản ứng. Kiếm khí huyết sắc điên cuồng chém vào trong điện võng.
"Oanh ầm ầm!" Một loạt tiếng nổ vang lên, điện quang và huyết khí đan xen vào nhau. Dù kiếm khí cực lớn có khí thế kinh người nhưng do kim sắc điện hồ quấn quanh, quang mang cuồng hiện, nó không thể chặt đứt điện võng. Ngược lại, nó dần dần bị bao gọn vào từng lớp, như một con cá lớn bị mắc vào lưới.
Cấm chế trên người Hàn Lập ngay lúc Ích Tà Thần Lôi xuất hiện và điện võng tiêu diệt hoàn toàn cũng biến mất. Hắn nhìn kim hồ và kiếm khí trên không trung, khuôn mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Nếu hắn không cảm nhận sai, kim võng của Ích Tà Thần Lôi mặc dù vây khốn huyết sắc kiếm khí nhưng cũng bị kiếm khí tiêu hao khá nhiều. Nếu không nhờ hắn xuất ra một lượng lớn thần lôi, có lẽ việc vây khốn kiếm khí quỷ dị này cũng rất khó nói.
Hơn nữa, tà khí ma đạo mà Ích Tà Thần Lôi không có cách nào khắc chế, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến điều này. Tuy nhiên, nếu tiếp tục như vậy thì quá nửa huyết sắc kiếm khí và thần lôi sẽ đánh nhau lưỡng bại cần thương, cùng nhau tiêu tán. Hắn không thể để điều đó xảy ra.
Suy nghĩ đến đây, sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, hai tay hướng lên trời, lưỡng đạo kim hồ trong tay điên cuồng phun ra, xuyên thủng kim võng và kích vào huyết sắc kiếm khí.
Điện hồ màu vàng cuồng kích một hồi, kiếm khí ngân lên một tiếng cuối cùng cũng tan ra, hóa thành một đoàn huyết vụ nhỏ, lơ lửng bất động giữa không trung. Hàn Lập không một chút chần chừ, chỉ tay vào kim võng trên đầu, ngay lập tức kim võng thu lại, hoàn toàn bao vây lấy đoàn huyết khí nọ và sau đó hóa thành một quả cầu màu vàng lớn bằng nắm tay, rơi vào tay Hàn Lập.
Sau đó, sắc mặt Hàn Lập không thay đổi, liếc nhìn về phía nữ tử đối diện. Nhìn thấy cảnh vừa rồi, băng lãnh nữ tử cả kinh, miệng há hốc, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi. Ngay cả Nam Cung Uyển cũng ngẩn ra.
Một kích toàn lực của Huyết Ma kiếm lại không có công hiệu, điều này khiến cho hai nàng hoàn toàn choáng váng. Kiếm này từ khi xuất hiện một cách quỷ dị tại Thiên Nam đến nay, không ai biết nó là Cổ bảo hay Pháp Bảo. Bởi vì kiếm này có thể giống như pháp bảo thu vào trong cơ thể nhưng lại không thể luyện hóa nhận chủ như pháp bảo, ai có được kiếm này cũng có thể phát ra lực uy kinh người.
Đối mặt với thế công của nó, ngoài việc trốn chạy, gần như không ai có thể kháng cự. Sử dụng công pháp hay pháp bảo để đối kháng, tám chín phần mười đều bị chém thành hai đoạn. Đương nhiên, việc này không chỉ tốn hao một lượng lớn máu huyết nguyên khí mà còn phải đề phòng ma khí trên thân kiếm cắn trả. Bởi vì sau khi vận dụng Huyết Ma kiếm, dựa vào thời gian dài ngắn, chân nguyên trong cơ thể đều bị nhiễm một tia ma tính, nếu tích lũy quá nhiều sẽ xuất hiện hiện tượng ma khí cắn trả mà mất đi lý trí, cuối cùng hóa điên mà chết.
Loại bảo vật như vậy ở Thiên Nam còn có vài món khác, nên các tu sĩ ở đó gọi chúng là "Ma Khí", vừa yêu vừa hận. Nhưng Hàn Lập không chờ hai người hồi phục, ngược lại phát ra âm thanh bén nhọn, đám trùng màu vàng đang bay bên trên bỗng ào ào công kích tới băng lãnh nữ tử.
Một kích này của Hàn Lập khiến băng lãnh nữ tử tỉnh lại. Nàng cực kỳ kinh sợ, há hốc miệng, lại phun ra một tiểu kiếm màu bạc, hai tay nhanh chóng bắt quyết. Quang mang trên ngân kiếm tỏa sáng.
"Phốc!" âm thanh vang lên, tiểu kiếm sau khi rung lên liền hóa thành hàng ngàn đạo hào quang nhỏ như tơ, bén nhọn, phá không bay tới, nghênh đón đám kim sắc trùng vân.
"Hóa kiếm vi ti!" Hàn Lập nhướng mày lầm bầm.
Nam Cung Uyển hóa ra là một vị kiếm tu, không trách mà trên người nàng pháp bảo đa phần đều là phi kiếm. Lúc này ngân ti cùng kim vân va chạm với nhau.
"Phách phách ba ba!" Thanh âm vang lên, vô số đóa kim hoa từ không trung rơi thẳng xuống, kim vân thưa thớt đi nhiều. Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, trong lòng trầm xuống. Phệ Kim Trùng hiện nay vẫn không thể đánh lại tu sĩ Nguyên Anh kỳ sao? Điều này thật sự tiêu tốn quá nhiều tâm huyết của hắn.
Ngân kiếm trong chớp mắt xuyên qua kim vân rồi quay đầu lại tấn công thêm một lần nữa. Tự nhiên lại có rất nhiều phệ kim trùng từ trên không rơi xuống. Băng lãnh nữ tử thấy cảnh này, trong lòng mới có chút thả lỏng.
Trải qua mấy lần như vậy, tất cả quái trùng đều bị tiêu diệt, có vẻ như mấy quái trùng này không đủ khả năng tạo ra uy hiếp. Hàn Lập cảm thấy cực kỳ thất vọng nhưng đột nhiên ánh mắt hắn nhìn xuống đám Phệ Kim Trùng nằm trên mặt đất lại lộ ra vẻ vui mừng.
Chỉ thấy đám Phệ Kim Trùng tưởng như đã chết, tự nhiên đồng loạt chuyển động, phát ra âm thanh bén nhọn, lần lượt giương cánh bay lên, hóa thành từng đóa kim hoa, tụ tập lại, công kích về phía vị sư tỷ của Nam Cung Uyển.
Ngay lúc này, từ trong làn sương truyền ra một âm thanh phượng minh, quang mang vạn trượng, làn sương đột nhiên tan đi, hiện ra một vầng hào quang màu đỏ. Vầng hào quang chợt lóe, chụp xuống băng lãnh nữ tử. Nàng thấy vậy, sắc mặt liền biến đổi dữ dội.
Thân hình nàng bỗng nhiên quay tròn trong màn hào quang, hóa thành một đạo cầu vồng hai màu hắc bạch muốn xuyên qua nóc đại sảnh mà chạy trốn. Sau một phen giao tranh, nữ tử này rốt cuộc cũng hiểu rằng với thực lực của nàng không thể đánh bại sự liên thủ của Nam Cung Uyển và Hàn Lập.
Do đó, nàng quyết định trốn ra khỏi động phủ, triệu tập những người khác quay lại để liên thủ đối phó hai người. Dù cho Hàn Lập và Nam Cung Uyển có mạnh mẽ đến đâu cũng tuyệt nhiên không thể là đối thủ của hàng vạn đệ tử Yểm Nguyệt Tông. Hơn nữa, nếu nàng thoát ra bên ngoài thì còn có thể phát động đại trận trấn phái, vây hai người vào trong.
Chương truyện xoay quanh cuộc chiến giữa Hàn Lập và Băng lãnh nữ tử, khi nàng quyết định kích hoạt Huyết Ma kiếm để phản công. Hàn Lập nhanh chóng đáp trả bằng Ích Tà Thần Lôi, tạo ra một trận chiến kịch tính. Nam Cung Uyển lo lắng cho Hàn Lập nhưng cũng tham gia hỗ trợ. Cuộc đấu gay cấn diễn ra với những chiêu thức mạnh mẽ, khi Băng lãnh nữ tử nhận ra rằng sức mạnh của mình không đủ để đối phó, nàng quyết định rút lui và triệu tập đồng minh nhằm tấn công Hàn Lập và Nam Cung Uyển bằng lực lượng đông đảo.
Trong một trận chiến kịch liệt tại đại sảnh, Hàn Lập cùng Nam Cung Uyển đối đầu với nữ tử băng lãnh sử dụng Ngưng Quang Bảo Kính và Huyết Ma Kiếm. Hàn Lập kích hoạt cấm chế và triệu hồi lực lượng khác để hỗ trợ. Trận chiến diễn ra căng thẳng khi cả hai bên đều sử dụng những pháp khí mạnh mẽ, với Nam Cung Uyển muốn thoát khỏi sự khống chế của nữ tử. Cuộc đối đầu không chỉ là một cuộc chiến sức mạnh mà còn là một cuộc chiến tâm tư giữa các nhân vật, dẫn đến những quyết định quyết định cho số phận của họ.