Vầng sáng đỏ rực phát ra từ Nam Cung Uyển rõ ràng là không thể đuổi kịp. Đạo hào quang vẽ thành hình cung, trong chốc lát đã chạm đến đỉnh đại sảnh và hung hăng công kích.
Âm thanh "bụp" vang lên, nhưng hồng quang chỉ khiến cho trần nhà rơi ra một ít đá vụn mà thôi. Băng lãnh nữ tử đang bàng hoàng, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì chợt thấy quang mang loé lên, một đàn tam sắc phi trùng từ phía trên lao xuống, sau đó phát ra tiếng kêu bén nhọn và nhanh chóng tụ tập lại, tạo thành một chiếc thuẫn lớn ba màu.
Băng lãnh nữ tử trong lòng hoảng hốt, không kịp suy nghĩ gì, liền giơ tay lên, giữa các ngón tay xuất hiện một đạo phù. Nhìn thấy vậy, Nam Cung Uyển liền hiểu ý định của sư tỷ. Lúc này, sắc mặt cô ta trầm xuống, không còn chú ý đến Luân Hồi Thần Quang nữa, mà đưa tay vỗ vào túi trữ vật, một lá cờ nhỏ màu hồng liền xuất hiện. Nam Cung Uyển không chút chần chừ ném xuống đất.
Xoạt một tiếng, tiểu kỳ biến thành một cổ khói hồng nhanh chóng chui vào mặt đất. Băng lãnh nữ tử phất tay, phát động thần thông của lá phù, sau đó bị một đoàn hoàng quang bao phủ, bay lên như sao xẹt.
Âm thanh "phốc" vang lên, hoàng quang xuyên qua cự thuẫn như không có vật gì cản trở, trực tiếp bay về phía đỉnh đại sảnh. Nhưng gần như ngay tại thời điểm đó, chú ngữ từ miệng Nam Cung Uyển cũng phát ra, cô ta liên tục thi triển cấm chế trong phủ.
Hồng quang chợt lan tỏa khắp gian đại sảnh, một lớp quang mạc màu hồng chói mắt hiện ra trên tường, ngay cả đỉnh đại sảnh và nền đá xanh cũng lấp lánh không ngừng. Hồng quang dường như khắc tính đối với hoàng quang phát ra từ băng lãnh nữ tử. Khi nó tiếp xúc với quang mạc thì không thể độn xuất, mà ngược lại, sau khi hai loại hào quang giao nhau, một đám lớn hồng quang bị hút vào giống như bị nam châm, bao vây hoàng quang bên trong.
Sư tỷ của Nam Cung Uyển cảm thấy hoảng hốt, nhưng nàng cũng rất hiểu biết. Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng lập tức nhận ra đây là loại cấm chế gì. Ngay lúc thần sắc nàng trở nên ngưng trọng, khi nàng bắn ra một đạo bạch sắc kiếm mang băng hàn gây ra sự rối loạn, hoàng quang lại lóe lên, phá cấm thoát ra và trực tiếp độn vào đỉnh đại sảnh.
Nhưng không ai ngờ, khi thân hình nàng vừa tiến vào được một nửa, một đạo hào quang màu tím bất chợt xuất hiện. Nàng thấy có cái gì đó bao phủ mình lại, kéo mạnh nàng ra khỏi đỉnh đại sảnh. Theo sau là một tiếng cười nhẹ, bóng trắng lóe lên, một thiếu phụ quyến rũ bỗng chốc xuất hiện, từ trong đỉnh đại sảnh bước ra, cầm một sợi dây màu tím lấp lánh, đầu kia của sợi dây hướng đến băng lãnh nữ tử.
Đại trưởng lão của Yểm Nguyệt Tông lúc này mới phát hiện có một cái lưới phát ra ánh sáng màu tím chụp lên người mình. Bảo vật này như có như không, thoắt ẩn thoắt hiện. Băng lãnh nữ tử cảm thấy vô cùng sợ hãi và giận dữ, không chút suy nghĩ, mười ngón tay của nàng búng ra mười đạo hắc bạch kiếm khí công kích, sau đó cũng không yên tâm mà hé miệng phun ra một đoàn hỏa diễm màu xanh quỷ dị đánh vào cái lưới.
Hào quang màu tím sáng lên, bất luận là hắc bạch kiếm khí hay lục hỏa đều bị tử võng tiếp nhận mà không hề hấn gì. Lần này, băng lãnh nữ tử mới thật sự lộ vẻ hoảng sợ. Nàng đang định nghiến răng, sử dụng thêm một bí thuật tổn hao nguyên khí nào đó để thoát thân thì bạch y thiếu phụ liền nhẹ nhàng cười, kéo sợi dây màu tím trong tay và đôi môi anh đào nhẹ nhàng hô lên một chữ "Thu."
Nguyên bản tử võng có chút lơi lỏng liền thu lại. Người trong võng bị giam giữ không thể nào nhúc nhích được nữa. Sắc mặt băng lãnh nữ tử lúc này trở nên đỏ hồng. Từ khi nàng ngưng anh thành công, luôn được các tu sĩ khác kính trọng và ngưỡng mộ, chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, càng không cần nói đến việc hôm nay nàng còn là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.
Dưới sự tức giận, ánh mắt nàng bỗng lóe lên hàn quang, linh lực quanh thân đột nhiên tăng mạnh gấp mấy lần, trong mắt xuất hiện những đạo huyết sắc chuyển động. Ngân Nguyệt thấy vậy, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, trong lòng kêu to "Không tốt." Nàng đang muốn phát động "Ngọc Dương Chân Hỏa" của Tử Vân Đâu thì âm thanh của Nam Cung Uyển vội vàng truyền đến: "Đừng, tính mạng sư tỷ ấy, cứ giao cho ta!"
Âm thanh này vang lên, một vầng hào quang màu đỏ từ trên cao bay xuống, bao vây lấy băng lãnh nữ tử vào trong. Vầng hào quang nhanh chóng xoay tròn, từng đợt hồng quang phát ra, chớp mắt đã tràn đầy cả đại sảnh.
Hàn Lập bên dưới chú ý mọi thứ, nhưng đột nhiên cảm thấy tâm thần khẽ rung, đầu óc quay cuồng, không nhịn được mà giật mình. Không trách được băng lãnh nữ tử lại phải kiêng kỵ đối với Luân Hồi Thần Quang của Nam Cung Uyển như vậy. Quả thực, nó cũng cực kỳ lợi hại.
Vầng hào quang sau khi xoay tròn trong phút chốc thì dừng lại, nhưng sắc mặt Nam Cung Uyển lúc này cũng tái nhợt. Kế đó, nàng giơ tay lên, âm thanh "bụp" vang lên, vầng hào quang đột ngột tán ra, biến thành vô số tinh quang lấp lánh. Thân ảnh của sư tỷ nàng hiện ra, lơ lửng giữa không trung.
Mọi người thấy nàng bị Tử Vân Đâu giam cầm nhưng linh khí khổng lồ đã khôi phục lại bình thường, cả người hôn mê bất tỉnh, trên mặt mang theo một nụ cười quái dị. "Đây là?" Hàn Lập cảm thấy kỳ quái.
"Người bị Luân Hồi Thần Quang của thiếp vây khốn dù có nguyên anh xuất khiếu cũng không thể thoát được. Hơn nữa, thần quang này còn kèm theo thần thông mê hồn cực kỳ lợi hại. Sư tỷ chỉ tạm thời bị hôn mê, như vậy mới có thể bảo toàn mạng sống cho tỷ ấy." Sắc mặt Nam Cung Uyển sau khi có chút huyết sắc mới mỉm cười giải thích cho Hàn Lập.
"Có thể khiến tu sĩ không thể nào xuất ra Nguyên Anh, không trách được sư tỷ rất kiêng kỵ công pháp này. Nếu không phải để giữ mạng cho nàng ta, có lẽ ta cũng đã thi triển thủ đoạn để tiêu diệt nàng rồi. Cần gì phải bó tay bó chân như vậy," Hàn Lập cảm thán nói.
"Diệt sát vị đại trưởng lão này thì không được! Nếu thiếp có ý định theo chàng rời đi, điều đó sẽ khiến thực lực của Yểm Nguyệt Tông tổn thất rất lớn. Nếu còn giết chết tỷ ấy thì tông phái nhất định sẽ bị chia năm xẻ bảy. Đại trưởng lão năm xưa của Yểm Nguyệt Tông từng có ơn với thiếp. Dù thiếp không thể vì sư môn mà hy sinh bản thân nhưng cũng tuyệt đối không thể để Yểm Nguyệt Tông gặp phải đại họa diệt môn." Nam Cung Uyển thở dài, miễn cưỡng cười giải thích.
"Hắc hắc! Thế nhưng vị sư tỷ này khi ra tay, hạ cấm chế đối với nàng thì không chút lưu tình," Hàn Lập cười khổ nói.
"Điều này cũng không sao. Lưu lại mạng sống cho sư tỷ coi như thiếp đã báo đáp ân nghĩa của sư môn. Sau khi theo chàng rời đi cũng không quá thấp thỏm bất an. Tuy nhiên trận đấu vừa rồi thực sự quá nguy hiểm, thiếp không biết sư tỷ còn có loại ma khí nghịch thiên như Huyết Ma Kiếm kia. Thiếu chút nữa đã gây họa tới chàng. Nếu biết trước như vậy thì thiếp..." Đôi mắt sáng ngời của Nam Cung Uyển chớp động, trên mặt tràn đầy vẻ hối lỗi.
Nhưng Hàn Lập đã sớm hiểu ý của nàng. Hắn cười, lơ đễnh nói: "Nàng đừng lo lắng! Không sao đâu. Huyết Ma Kiếm chẳng phải không làm gì được ta hay sao? Nàng mau lấy lệnh bài cấm chế đi, rồi chúng ta cùng xuống núi."
Nam Cung Uyển gật đầu, không có ý định phản đối. Ngân Nguyệt đứng bên cạnh cũng nhẹ nhàng vẫy tay. Tử Vân Đâu lập tức tản ra, cởi trói cho băng lãnh nữ tử. Nam Cung Uyển tiến tới vài bước, không chút khách khí, ngón tay liên tiếp điểm ra, hạ mấy loại cấm chế trên người sư tỷ rồi lấy túi trữ vật màu xanh ra. Sau khi dốc ngược xuống, hào quang lóe lên, một đống đồ xuất hiện.
Hàn Lập thấy vậy cũng tò mò tiến lại. Lệnh bài Khốn Tâm Thuật liền dễ dàng tìm thấy, sắc mặt Nam Cung Uyển lập tức trở nên vui mừng. Ánh mắt của Hàn Lập sau khi liếc qua một lần, đột ngột phất tay, một vật bay vào tay hắn. Đó là một chiếc nhẫn tinh xảo, toàn thân đen bóng.
Hàn Lập nhíu mày, đem vật này để trước mặt, lật qua lật lại mấy lần. "Chàng lấy vật đó để làm gì? Hình như nó chỉ giống như một loại pháp khí phổ thông mà thôi," Nam Cung Uyển ngạc nhiên hỏi.
Hàn Lập nghe vậy mỉm cười, tay đột nhiên vỗ vào túi trữ vật. Một cái hộp ngọc đột nhiên xuất hiện, sau khi thanh quang lóe lên, nắp hộp mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn màu đen giống hệt.
"Ồ!" Nam Cung Uyển thấy thế, vẻ mặt bất ngờ. Hàn Lập đem hai chiếc nhẫn lại gần nhau, sau khi so sánh thì thấy chúng quả thực không có linh khí. Tiếp theo, hắn bỏ cả hai vào hộp ngọc rồi thu vào túi trữ vật.
Nam Cung Uyển mỉm cười, không để ý cũng không nói gì, sau khi ngẫm nghĩ liền rời khỏi đống đồ kia mà đi đến trước mặt băng lãnh nữ tử. Hồng quang trong tay chợt lóe, nàng khom người, đặt một tay lên trán của sư tỷ mình, sau đó nhắm mắt lại, im lặng không nói gì.
Hàn Lập thấy cảnh tượng này, như thể hiểu được Nam Cung Uyển đang làm gì. Nụ cười trên môi hắn hiện ra, đứng yên tại chỗ.
Một lát sau, đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung Uyển mới mở ra, nàng nhấc tay lên, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một thanh huyết hồng tiểu kiếm – chính là Huyết Ma Kiếm. "Kiện ma khí này uy lực quá lớn, đối với hai chúng ta có uy hiếp không nhỏ. Tốt nhất nên mang theo. Thiếp sẽ không dùng vật này, nhưng kim hồ lúc nãy dường như có khả năng khắc chế nó. Cho nên lưu lại cho chàng dùng lúc vạn bất đắc dĩ nhé!" Nam Cung Uyển liếc nhìn tiểu kiếm trong tay một chút, lắc đầu nói rồi đưa nó cho Hàn Lập.
Trong chương này, Nam Cung Uyển và băng lãnh nữ tử đối mặt với những nguy hiểm lớn từ một trận chiến quyết liệt. Quang mang và cấm chế lần lượt được thi triển, băng lãnh nữ tử bị giam giữ bởi một lực lượng huyền bí. Nam Cung Uyển, với Linh khí đặc biệt, đã cứu sư tỷ mình khỏi tình huống nguy cấp. Cuộc chiến không chỉ thử thách sức mạnh mà còn thể hiện các mối quan hệ phức tạp giữa các tu sĩ. Hàn Lập chứng kiến mọi việc, nghía thấy sức mạnh khủng khiếp của Luân Hồi Thần Quang và giải mã những mưu kế ẩn giấu.
Chương truyện xoay quanh cuộc chiến giữa Hàn Lập và Băng lãnh nữ tử, khi nàng quyết định kích hoạt Huyết Ma kiếm để phản công. Hàn Lập nhanh chóng đáp trả bằng Ích Tà Thần Lôi, tạo ra một trận chiến kịch tính. Nam Cung Uyển lo lắng cho Hàn Lập nhưng cũng tham gia hỗ trợ. Cuộc đấu gay cấn diễn ra với những chiêu thức mạnh mẽ, khi Băng lãnh nữ tử nhận ra rằng sức mạnh của mình không đủ để đối phó, nàng quyết định rút lui và triệu tập đồng minh nhằm tấn công Hàn Lập và Nam Cung Uyển bằng lực lượng đông đảo.