Dương Minh biết rằng Trương Tân một lát nữa sẽ gọi lại, cho nên không để ý. Quả nhiên, nửa giờ sau, Trương Tân lại gọi đến:
"Dương Minh, sao vừa rồi không nghe điện thoại? Có phải là cùng Lam Lăng…"
"Câm mồm, nghĩ bậy bạ cái gì vậy? Tao đang ở nhà, vừa rồi ăn cơm, không để ý."
Dương Minh mắng.
"Tìm tao có việc gì?"
"Ngày mai mày đến nhà tao, hai đứa đi báo danh, đừng có quên!"
Trương Tân nhắc nhở.
"Biết rồi! À, mày nói với ông già mày giùm tao, tao nói với ba mẹ là mỗi ngày đi làm ở công ty của ổng, tiền lương là 3.000 đồng, mày đừng quên đó."
Chuyện này phải dặn dò kỹ. Vạn nhất Trương Tân đến nhà, cha mẹ hỏi này nọ, có thể sẽ lộ tẩy.
"Chuyện này hả, không vấn đề!"
Trương Tân nghe xong gật đầu:
"Việc nhỏ, lát nữa tao nói với ba tao một tiếng. Được rồi, Dương Minh, mày nghĩ tao nên mua xe gì thì tốt?"
"Đại ca! Bản lái còn chưa có, xe gì nữa!"
Dương Minh cười khổ.
"Tại tao kích động quá!"
Trương Tân nói:
"Tao đang ở trên diễn đàn ô tô tham khảo. Tao nhìn trúng vài chiếc xe. Mai mày đến tham khảo giúp tao!"
"Ờ…"
Dương Minh không muốn phá hỏng niềm vui của bạn, vì vậy ừ cho có lệ.
Dương Minh cúp điện thoại, cảm thấy không có gì để làm, liền mở máy tính lên chơi.
Đăng nhập vào Yahoo, nhưng để chế độ Invisible, chỉ để cho Trần Mộng Nghiên thấy.
Tiểu Nghiên: Dương Minh, bạn về rồi à?
Dương Minh hết hồn. Trần Mộng Nghiên chủ động liên lạc với mình, hẳn là phải rất cao hứng, nhưng bây giờ lại cảm thấy sợ hãi. Giống như đi ăn vụng bên ngoài rồi sợ gặp người yêu vậy.
Dương Minh không rõ mình đang muốn gì nữa, nhưng dù sao, mình thích Mộng Nghiên trước, rồi Lam Lăng mới xuất hiện. Không được, nếu cứ như vậy thì cuộc sống sẽ rất khốn khổ! Bây giờ dù gì cũng đã có tiền, xem ra cần phải giải quyết được chuyện Tâm Cổ gấp. Nếu không, đừng nói là tam thê tứ thiếp, ngay cả cuộc sống bình thường cũng sẽ rất chật vật!
Dương Minh phiền lòng, tắt máy tính, không muốn chơi nữa rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, Dương Minh còn chưa tỉnh dậy, Trương Tân đã gọi điện đến.
"Mày muốn giết người hả!"
Dương Minh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, tức giận chửi.
"Thằng khốn, tám giờ rồi, mày còn ngủ à? Đến đây đi, hai chúng ta nghiên cứu một chút!"
Trương Tân thúc giục.
"Ờ, mày chờ chút!"
Nói xong, hắn tắt máy, tiếp tục ngủ. Ngày hôm qua vì lo lắng chuyện tình cảm, làm cho hắn nửa đêm còn chưa ngủ!
Nói thật, nếu có thể, Dương Minh rất muốn cùng Trần Mộng Nghiên quay lại. Về phần Lam Lăng, đương nhiên không thể bỏ qua. Làm sao để hai nàng sống chung một chỗ là tốt nhất. Không thể cứ tiếp tục lén lút như vậy nữa!
Nhưng chuyện này, thật sự rất tàn khốc.
Khoảng mười giờ, Dương Minh mới rời giường. Mơ màng lê vào WC, rửa mặt rồi mới lấy điện thoại ra. Chưa đầy hai phút sau, Trương Tân gọi đến.
"Dương Minh, mày khốn nạn quá! Dám tắt máy luôn!"
Trương Tân như muốn hét toả điện thoại. Dương Minh theo phản xạ đưa điện thoại ra xa, chiếc điện thoại này không có tính năng đặc biệt gì, nhưng chất lượng âm thanh rất tốt. Dương Minh vội vàng chỉnh âm nhỏ lại.
"Hết pin, tự động tắt!"
Dương Minh đổ mồ hôi. Mẹ kiếp, sao mà đúng lúc vậy? Vừa mới mở máy lên là có điện thoại:
"Tao vừa sạc pin, thì mày gọi đó."
"Gì! Cứ cách năm phút tao lại gọi một lần!"
Trương Tân đắc ý nói.
Dương Minh hoàn toàn bó tay. Tên này có nghị lực kinh khủng. Nếu mà học tập có được tinh thần này, đừng nói là trung cấp, đại học gì cũng thi đậu.
"Chờ chút, đợi tao mười phút!"
Dương Minh cảm thấy ngượng, liền ra ngoài gọi xe đến nhà Trương Tân.
Trương Tân đã đợi từ rất lâu. Dương Minh vừa nhấn chuông cửa thì lập tức vọt ra mở cửa. Tốc độ này thật sự rất nhanh, người ngoài nhìn vào còn tưởng Dương Minh vừa nhấn chuông vừa mở cửa.
Dương Minh lên lầu, Trương Tân đã đứng đợi sẵn ở cửa.
"Thằng khốn nạn, mười giờ rồi! Mày xài giờ dây thun ghê quá!"
Trương Tân oán trách.
"Được rồi, mày cứ nói như vậy làm người ta tưởng tao là loại người gì gì đó!"
"Được rồi, đừng giả bộ nữa!"
Trương Tân đưa cho Dương Minh một đôi dép lẹp:
"ta xem vài kiểu xe, mày tham khảo giúp tao một chút."
"Đừng gấp chứ!"
Dương Minh tuy nói vậy, nhưng trong lòng cũng hiểu. Trương Tân vui vẻ như vậy cũng là chuyện bình thường.
"Đương nhiên rồi!"
Trương Tân kéo Dương Minh lại gần máy tính, chỉ vào mấy kiểu xe nói:
"Xem, mẫu mới nhất ở Bắc Kinh, Rand, sáu bánh, POLO phổ thông…"
"Mẹ kiếp, tao có biết gì đâu. Mày chỉ chỉ tao cũng chỉ thấy hình và tính năng thôi. Vào diễn đàn hỏi nhanh hơn."
"Nói cũng đúng. Chúng ta xem mấy trường dạy lái xe trước đi."
"Trường dạy lái xe cũng không sao. Trong nhà mày có xe, sợ cái gì? Đến lúc đó kêu tài xế của ba mày hướng dẫn một hai ngày là đậu chứ gì."
"Tao vừa tra trên mạng, có trường Phi Ngư cũng được lắm, hơn nữa gần đây. Chiều nay đi xem thử không?"
Trương Tân đề nghị.
"Được, quyết định vậy đi."
Trương Tân gật đầu:
"Trưa ra ngoài ăn cơm không?"
"Cút đi, cơm cái gì! Hôm nay nóng quá trời nóng, để chiều mát mát rồi đi."
Dương Minh vừa mới ra ngoài đã cảm thấy nóng, đến giờ vẫn chưa hết mồ hôi.
"Cũng đúng. À, phòng hôm bữa thế nào rồi?"
Trương Tân hỏi.
"Gì cũng được."
Dương Minh đáp.
"Vậy chơi game chút đi, tao gọi điện mời cơm, hỏi luôn thằng tài xế xem chiều nay có đến đón tụi mình không."
Trương Tân nói.
Trương Tân ra ngoài phòng khách, Dương Minh không có việc gì làm, ngồi nghịch máy tính của Trương Tân. Yahoo vẫn tắt.
Mấy ngày hôm qua, mị lực bảo bối vẫn còn online. Dương Minh mở blog của nàng ra xem một chút, toàn là văn chương kiểu con gái thời nay. Dương Minh không thích loại này, liền đóng lại.
Sau khi xem xét tư liệu, Dương Minh xác định người này chính là Chu Giai Giai không còn nghi ngờ gì nữa.
Không thể phủ nhận, Chu Giai Giai cũng là một mỹ nữ. Ảnh chụp nhìn khá thuần khiết, khác hẳn vẻ phóng đãng hôm qua.
Dương Minh bắt đầu có hứng thú, tìm hiểu thêm hình ảnh, tư liệu. Bất cứ gì cũng đáng để chú ý.
Có điều hắn không rõ tại sao một người con gái xinh đẹp như vậy lại phải đi làm những việc như thế? Trong cuộc sống, chỉ cần một chút thủ đoạn, là thằng đó quỳ dưới váy nàng.
Chỉ là, chuyện này không liên quan đến hắn. Dù người con gái này có ghê tởm hay dâm đãng đến mức nào, hắn cũng chẳng cảm thấy gì.
Tắt trang hình ảnh đi, Dương Minh mở phần chatlog của mị lực bảo bối ra, muốn xem Trương Tân nói gì với nàng.
Điều rõ ràng là, Trương Tân quen biết chỉ qua mạng, hồi trung học. Trường của hắn là Hồng Kỳ, không phải cùng khối với Dương Minh. Khi thấy dung mạo Chu Giai Giai, lập tức kết bạn với nàng.
Khi bắt đầu chào hỏi, mị lực bảo bối không đáp lại Trương Tân. Tuy nhiên, khi biết Trương Tân cũng học Hồng Kỳ, Chu Giai Giai bắt đầu nhiệt tình đáp lời.
Từ lúc đó đến vài ngày sau, hai người trò chuyện đều rất chung chung. Không phải chuyện về Hồng Kỳ thì là chuyện ăn vặt, rồi còn nói về một người chủ nhiệm mà họ ghét…
Sau đó, Chu Giai Giai hỏi Trương Tân học lớp nào, Trương Tân tự nhiên nói là A4! A4 là lớp của Dương Minh, cũng là lớp của Chu Giai Giai. Dương Minh thầm mắng: Mẹ kiếp, nói dối mà không biết chọn chỗ!
Quả nhiên, Chu Giai Giai lập tức hỏi Trương Tân, tên thật của hắn là gì. Dương Minh hơi buồn cười, kéo xuống dưới. Nhưng khi nhìn thấy câu trả lời của Trương Tân, hắn mở to mắt kinh ngạc!
Vẻ mặt Dương Minh đầy quái dị, nhìn dòng chữ trên màn hình, vỗ đùi mắng:
"Mẹ kiếp! Trương Tân! Thằng khốn nạn!"
Dương Minh nhận cuộc gọi từ Trương Tân nhắc nhở về việc báo danh và bàn luận về việc mua xe. Trong khi đó, Dương Minh cảm thấy bối rối về mối quan hệ tình cảm của mình với Trần Mộng Nghiên và Lam Lăng. Hắn cũng dần tìm hiểu về một cô gái khác tên Chu Giai Giai qua mạng internet. Cuộc hội thoại giữa Dương Minh và Trương Tân diễn ra trong không khí hài hước nhưng cũng phản ánh những lo lắng của Dương Minh về cuộc sống và tình cảm của mình.